Chương 5: Hạnh phúc mong manh
Mấy ngày sau , bọn họ vẫn tiếp tục sống như bình thường , cùng nhau ăn chung bữa tối , cùng nhau đi dạo vào lúc buổi đêm . Cuộc sống cứ như thế trôi qua trong đơn giản mà bình dị , chân thật , đến mức mà cô vẫn hi vọng thời gian cứ như vậy mà dừng lại chỉ tại một khoảnh khắc mà thôi .Tuy anh không nói nhưng cô cũng biết rằng thời hạn đến phiên phúc thẩm cuối cùng cũng gần kề tới , chỉ là anh không nói , cô cũng không hỏi . Tuy cuộc sống trôi qua yên ả , bình dị nhưng sâu trong nội tấm mỗi người lại chất chứa những tâm tư lo lắng riêng .
Tây Nhược Hi an tĩnh ngồi bên cửa sổ , làn gió thanh khiết của mùa hè khẽ nâng làn váy trắng muốt phất phơ nhẹ nhàng trong gió . Mái tóc đen nhánh xõa ra sau lưng , làn da trắng nõn vốn xanh xao nay đã có thêm chút sắc hồng đầy sức sống . Đôi mắt đen láy trong vắt tựa hồ nước mùa thu , sâu trong đó là nỗi buồn man mát cùng lo lắng khẩn trương .
Chỉ còn hai ngày nữa là đến phiên phúc thẩm cuối cùng , là ngày phán quyết . Nếu nói cô không lo lắng thì tuyệt nhiên chính là nói dối . Nhưng đến tận bây giờ , anh vẫn cứ vô tư điềm tĩnh tựa như không có chuyện gì xảy ra . Sau chuyện đêm đó , hiểu rõ tình cảm của anh làm cô có đôi phần ngại ngùng khi nói chuyện với anh . Nhưng anh thì vẫn không hề để ý chuyện sắp xảy đến với mình , vẫn cứ thong dong thoải mái làm cho cô có ảo vọng rằng chuyện ngày hôm ấy chỉ là một cơn ác mộng . Nhưng sự thật vẫn đeo bám cô như vậy , kể cả khi đi ngủ cô cũng bị hình ảnh anh mặc chiếc áo sọc trắng đen ngồi tù làm cho bàng hoàng tỉnh giấc . Trong lòng cô như có muôn vàn đốm lửa đang nhảy múa , lo lắng . hồi hộp, như không thể diễn tả hết lo sợ lúc này của cô .
Đôi mắt khẽ chuyển , cô vô thức lạc vào suy nghĩ của chính mình mà không hay biết đằng sau lưng có bóng người đang nhẹ nhành đi tới .
-Ngốc à , suy nghĩ gì vậy ?
Anh chợt đi từ phía sau lưng cô tiến lên , khẽ chạm vào vai cô làm cho cô giật mình bật dậy tránh khỏi bàn tay anh .
Hành động né tránh này làm anh ngỡ ngàng , đôi mắt lại phủ một màu đau khổ .
Nhận thức được hành động của mình ,cô cúi đầu lúng túng không biết nói gì . Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc .
Chốc lát sau , anh khẽ chuyển đôi mắt màu hổ phách , trả lại sự thanh nhàn cùng vui vẻ vốn có , lên tiếng cắt đứt trầm mặc .
-Ngoan nào , thay đồ đi , anh đưa em đến một nơi .
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô , tựa khi cô vẫn còn là một đứa trẻ , tựa khi bọn họ còn thuở ấu thơ.
Câu nói của anh làm cô ngỡ ngàng , trái tim bỗng đập nhanh hơn . Anh … muốn đưa cô đi đâu đây ?
Thay đồ xong , cô đứng đợi anh trước cửa nhà thì bị một màn trước mắt làm cho ngạc nhiên tột độ .
Anh chạy tới , trên một chiếc xe đạp màu hồng quen thuộc , xe đạp hồi còn đi học của cô. Đôi mắt tràn ngập ngạc nhiên cùng vui vẻ . Cô nhìn chiếc xe đạp đã hoen gỉ không còn màu sắc năm nào của nó lại nhìn người con trai đang nhoẻn miệng cười tươi sáng trước mặt . Trái tim tựa như có dòng nước ấm chảy qua , một thứ mầm mống bé xíu khẽ khàng nảy mầm trên miệng vết thương , nhẹ nhàng tới mức cô không hề hay biết .
Nhìn anh , cô khẽ bật cười . Anh vẫn trẻ con như vậy , tựa như mùa hè năm nào đó len lén lấy xe đạp chở cô trốn khỏi bệnh viện để đi chơi .
-Sao nào ? Anh đẹp trai lắm sao ? Lên xe thôi ngốc .
Anh lại trêu đùa cô .
Cô nhẹ nhàng kéo tà váy trắng muốt ngồi lên xe , đôi bàn tay lưỡng lự không biết nên đặt ở đâu . Anh bỗng dưng đạp mạnh bàn đạp xe làm cơ thể cô bỗng theo quán tính ngã ra sau . Cô giật mình mang đôi tay đang còn bỏ trống ôm chặt eo anh .
Con người này … thật lưu manh quá .
Cô bĩu môi nghĩ thầm .
( TT : con trai ta sao không lưu manh cho được ! )
Tiếng kẽo kẹt của dây xích xe đạp khẽ khàng theo nhịp vang lên giữa con đường làng vắng vẻ . Chiếc xe nhẹ nhàng chạy nhanh qua các cánh đồng xanh mướt , qua những rặng tre xanh rì rào trong gió . Ánh chiều tà nhẹ nhàng vẽ bóng đôi trai gái chở nhau trên con đường gập ghềnh , như phác họa lên bức tranh xinh đẹp , sống động .
Nhìn lên bóng lưng cao lớn trước mặt , đôi mắt cô toát lên một thứ tình cảm nồng đậm không biết tên , lưu luyến có , dịu dàng có , oán trách có , thậm chí còn có cả một thứ vô cùng nhỏ bé đang nảy sinh trong lòng cô . Tựa đầu mình vào bờ vai rắn chắc của anh , khẽ nghe tiếng tim anh đập thình thịch rồi lại lắng nghe tiếng gió thoang thoảng bên tai . Cứ như vậy , thật yên bình biết bao ?
Đôi khi , cô cũng thầm suy nghĩ , nếu giữa anh và cô không có những biến cố trắc trở , không có những sinh ly tử biệt hì có thể nào …
Đưa một bàn tay lên đặt vào vị trí trái tim mình . “thình thịch … thình thịch …”
Cô lắc đầu vô lực , nhắm mắt lại không muốn suy nghĩ , hít sâu mùi hương trà xanh thanh mát thuộc về anh , trái tim cuối cùng cũng tìm lại được chút yên bình .
“Két …” Tiếng phanh xe kêu lên như nói với người ngồi trên xe rằng đã tới nơi .
Đôi mắt đen láy của cô mở ra rồi chợt ngỡ ngàng với khung cảnh quen thuộc trước mắt .
Trước mắt cô là một mảng trời tím ngát . Cây Bằng Lăng tháng năm đến mùa nở rộ , kết thành một mảng hoa tím ngát giữa trời xanh . Từng cánh hoa thơ thẩn rơi xuống , vương trên mái tóc cô , trên bờ vai vững chãi của anh .
Cô thật sự bất ngờ , thật sự rất bất ngờ .
Quay lưng lại nhìn về phía người con trai vẫn luôn tươi cười từ nãy đến giờ , trong lòng có một cảm giác lâng lâng khó tả . Anh vẫn luôn như vậy , cả khung cảnh cũng giống mùa hè năm đó , hôm đó anh cũng cười tươi như vậy , ấm áp như vậy làm cho cô có chút ảo giác , như là thực , như là hư vô .
Cô bất giác mỉm cười , đôi mắt ngập tràn hạnh phúc , đôi chân thoăn thoắt chạy đến ôm chầm lấy anh , ôm thật chặt , như chứa đựng bao tình cảm cùng lời cảm ơn của cô đối với anh .
-Cảm ơn anh . Cảm ơn anh vì tất cả .
Cô thì thào bên tai anh lời cảm ơn chân thành từ tận trái tim .
Hàm Tịch Dương cười lại thêm tươi tắn như làn gió mát giữa ngày hè oi bức , vòng tay như đáp lại ôm chặt lấy cô , không muốn buông ra .
Hai người cứ thế ôm nhau dưới gốc cây Bằng Lăng , từng cánh hoa rơi xuống nhẹ nhàng , thơ mộng .
Lát sau , cô ngập ngừng cất tiếng .
Dương ca ca . Nếu sau này em chết đi , vậy … vậy anh sẽ làm sao ?
-…
-Sao anh không trả lời em ?
Không nhận được câu trả lời , cô nòng nảy muốn ngẩng đầu lên lại bị anh dùng lực giữ chặt lại . Qua cái côm chặt ấm áp của anh ,cô dường như cảm nhận được nỗi lo lắng được mất của anh .
-… Nếu có một ngày em rời khỏi thế giới này , đừng uống canh Mạnh Bà , hãy đợi anh ở chân cầu Nại Hà , bên bờ Vong Xuyên Thủy , anh sẽ đến tìm em . ( * )
Cô im lặng không nói gì nhưng trong lòng như có một mầm xanh của một thứ tình cảm vô danh đang phát triển trong câm lặng .
Ngẩng mặt lên nhìn mảng trời hao tím biếc trước mắt .
-Dương ca ca … Hi nhi không thể để anh vì em mà chịu tội được …
-Hi nhi .
-Vâng ?
-Chúng ta sẽ cùng nhau viết tiếp cả quãng đời còn lại nhé . Được không ?
Nghe câu hỏi của anh , cô nhắm lại đôi mắt , một giọt lệ nóng ấm khẽ lăn xuống thấm vào vai áo anh . Cô nhẹ nhàng gật đầu .
-Được
( * ) : Người ta nói rằng sau khi con người chết, trên đường hướng tới âm gian, trước khi qua cầu Nại Hà, nhất đinh phải uống một loại chất lỏng. Khi rời khỏi thế giới này để đến một thế giới khác, thì nơi trước tiên phải qua đó là Mạnh Bà, trước cầu Nại Hà. Con người khi còn sống, gặp nhiều khổ nhiều nạn, thì uống một bát canh này, sẽ đem lại một loại cảm giác rất nhẹ nhõm, đây là một cách thực hiện triệt để hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ. (Ngoài ra, được biết, khi từ cõi âm gian quay trở lại thế giới này luân hồi chuyển sinh, tất cả các linh hồn đều phải uống canh Mạnh Bà, cũng là để quên đi tất cả những gì đã tồn tại liên quan đến mình trong các kiếp sống quá khứ.