Dân Gian Quỷ Lục

Chương 1: Cá dẻ lau

Truyện: Vương Triều Kim Ngọc

Tác giả: Phong Lộng

Thể loại : Đam mỹ, Thời đại dân quốc, vô sỉ công, biến cường thụ.

Quyển 1: Đoạt Ngọc

Tập 7

Những ngày này, Tuyên Hoài Phong luôn nhớ tới chị mình, muốn chọn một ngày để trở về Niên trạch thăm cô, căn dặn tài xế chuẩn bị xe thật tốt.

Đổi một bộ áo dài màu đen, đang muốn đi thì gã người hầu tên Trương Nhung kia lại chạy tới chặn y, nói: “Tuyên sĩ quan, tổng trưởng mời ngài tới thư phòng một chuyến.”

Nhất thời, Tuyên Hoài Phong cảm thấy không thoải mái: “Việc gì vội tới mức cần nói ngay bây giờ?”

“Không biết, tổng trưởng đang chờ, ngài mau đi đi.”

Tuyên Hoài Phong biết Bạch Tuyết Lam dù có việc hay không đều thích gây khó dễ mình, vừa muốn ra ngoài đã bị hắn quấy rầy, thật mất hứng, mấy vệ binh ở cửa nghe rành mạch những lời Trương Nhung nói liền nghiêm cẩn đứng yên tại chỗ. Y đành phải theo Trương Nhung tới thư phòng.

Vừa vào cửa, nhìn thấy Bạch Tuyết Lam liền hỏi: “Anh tìm tôi?”

Bạch Tuyết Lam nghiêng đầu liếc y một cái: “Ai đắc tội với cậu? Vẻ mặt trông như đang mất hứng.”

Tuyên Hoài Phong lạnh lùng hạ mi mắt: “Anh đã đồng ý cho tôi nghỉ phép hôm nay. Nếu có công sự thì chờ tôi thăm chị mình xong, sau đó sẽ nhanh chóng trở về làm việc.”

“ Quả nhiên rất đẹp, rất phù hợp.” Bạch Tuyết Lam chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong mặc chiếc áo dài sa tanh mới tinh, thân thể thon dài tuấn dật thong thả bước tới đây, cẩn thận đánh giá, nhất thời không thể mở to mắt: “Lần trước muốn cậu mặc bộ này đi dự tiệc cùng tôi thì cậu không chịu, hiện tại cũng cho tôi hưởng chút phúc, được nhìn thấy cậu mặc nó. Uhm, thắt lưng của cậu cũng quá nhỏ.”

Tay đưa tới eo dò xét, Tuyên Hoài Phong lùi một bước, trầm giọng nói: “Tối hôm qua anh đã đồng ý rồi, sẽ không bao giờ đυ.ng tới tôi vào ban ngày.”

Bạch Tuyết Lam cười cười: “Cậu nhớ chuyện tối hôm qua?”

Tuyên Hoài Phong nhất thời xấu hổ, hung hăng quay mặt đi, không nói lời nào.

Khuôn mặt tuấn tú dần ửng đỏ.

“Rốt cuộc anh có chuyện gì? Thời gian đã không còn sớm nữa, tôi muốn ra ngoài nữa.”

“Là có chút chuyện thôi, cậu lại đây.” Bạch Tuyết Lam biết y đang vội vàng, cũng không càn quấy y nữa.

Gọi Tuyên Hoài Phong đến bên cạnh bàn, cùng hắn bán quỳ trên mặt đất, xốc tấm ván gỗ bên dưới bàn học lên. Bên trong lộ ra một chiếc két sắt nhỏ.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Cậu biết sử dụng thứ này không?”

Tuyên Hoài Phong gật đầu.

Trước kia khi ở nhà, y đã từng dùng qua. Người giàu có, gia đình có chút tài sản đều không tránh khỏi việc có một hai chiếc két sắt như vậy ở trong nhà. Tuy nói ngân hàng có thể giữ tiền, nhưng thời buổi hiện tại rất hỗn loạn, cầm trong tay vẫn an toàn hơn một chút.

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu nhìn cho kỹ.”

Lắc lắc đĩa quay trên két sắt, chậm rãi chuyển vài con số, nhấn một hồi liền kéo nắm tay trên cửa sắt.

‘Tháp’ một tiếng, cửa tủ sắt mở ra.

Bạch Tuyết Lam quay đầu nhìn y, hỏi: “Cậu đã nhớ kỹ mật mã chưa?”

Tuyên Hoài Phong thấy rất rõ, mật mà đó rõ ràng là ngày sinh nhật của mình, không biết vì sao Bạch Tuyết Lam lại dùng cho thứ quan trọng như vậy, đã vậy lại còn cố tình đem mật mã nói lại cho mình.

Mơ hồ cảm thấy Bạch Tuyết Lam có điểm đáng giận, nhưng không thể nói ra hắn đáng giận ở chỗ nào.

Trong lòng mông lung một loại cảm giác không nói nên lời, bất chợt lóe lên. Nếu muốn hỏi, chỉ sợ Bạch Tuyết Lam sẽ nhân cơ hội châm chọc vài câu.

Tuyên Hoài Phong chỉ đơn giản làm bộ như không để ý, gật đầu nói: “Nhớ kỹ.”

Dường như Bạch Tuyết Lam không phát hiện y đang suy nghĩ điều gì, với tay vào, lấy ra một chiếc hộp được thiết kế theo phong cách hiện đại, mặt trên phủ một lớp nhung mỏng, thoạt nhìn thật hoa lệ đáng yêu.

Mở khóa, mở nắp, thì ra bên trong là một chiếc vòng trang sức bằng bạch kim, một viên trân châu treo bên dưới tỏa ánh sáng đen láy, bên trên cũng vậy, màu sắc này thật sự rất hiếm thấy.

Bên cạnh còn một chiếc khuyên tai đúng thành một bộ, cũng khảm một bộ trân châu cùng màu, chỉ là nhỏ hơn một chút. Một bộ trang sức như vậy quả thực là vô cùng xa xỉ.

“Cậu làm việc ở nơi này, không thể giống như trước kia được, luôn tay không về nhà, như vậy sẽ khiến tôi mất mặt. Bộ trang sức này tặng cho chị cậu, tôi thấy màu da của cô ấy rất giống cậu, đều trắng nõn, đeo thứ này nhất định sẽ rất đẹp. Cậu ít trở về nhà, vậy khi về cũng nên cho cô ấy một chút bất ngờ vui vẻ.”

Bạch Tuyết Lam để chiếc hộp trang sức vào tay Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong không chịu nhận: “Thứ này rất quý.”

Đem chiếc hộp nhét trở lại tay Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam cầm lấy cổ tay y, híp mắt xem xét y một chút, đôi môi gợi lên nụ cười như có như không, hỏi: “Đây là thái độ cậu muốn tỏ ra? Nhất định phải cùng tôi phân rõ giới hạn? Hay là chê đồ vật tôi đưa cho không tốt bằng đồ của Lâm gia?”

Tuyên Hoài Phong âm thầm rùng mình.

Biết hắn thoạt nhìn thì tốt bụng, nhưng lúc nào cũng có thể trở mặt.

Người này quyền cao chức trọng, tâm tư cũng khó đoán hơn những người khác. Có đôi khi, người ta chọc giận hắn mà hắn vẫn tươi cười theo ý người ta, nhưng đôi khi, chỉ cần nói sai một chữ thì hắn sẽ như một ngọn núi lửa, không chút do dự mà phun trào, không dùng dung nham thiêu chết đám người hắn không vừa mắt là không được.

Tuyên Hoài Phong bị hắn ép buộc mỗi đêm, nhớ tới thủ đoạn ức hϊếp người khác của hắn, cũng không có can đảm đối đầu, cứng người nửa ngày mới nói: “Nếu muốn tặng, sao anh không tự tay tặng cho chị ấy? Cần gì phải khiến người ta nợ anh một chút ân huệ.”

Đôi mắt Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên trở nên lãnh liệt, giây lát lại biến mất.

Bất giác có chút nản lòng.

Mất nhiều công sức như vậy, hiện tại Tuyên Hoài Phong đã không đối nghịch với hắn, nhưng lại sợ hãi.

Cố ý sai người đi chuẩn bị những thứ này, nguyên bản là muốn khiến Tuyên Hoài Phong vui vẻ một phen, ai ngờ lại tự chuốc lấy bực bội.

Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại luôn làm chuyện ngu xuẩn trước mặt người này.

Nghĩ một chút, tự nhiên lại mất hứng, đem chiếc hộp bọc vải nhung kia ném lên bàn, lạnh lùng nói: “Tốn hơn trăm đồng, chẳng lẽ tôi lại không kiếm được người để tặng hay sao? Cậu muốn lấy hay không thì tùy.”

Nhất thời, Tuyên Hoài Phong cũng không đoán được hắn đang nghĩ cái gì mà lại rầu rĩ như vậy. Cuối cùng, không nghe thấy Bạch Tuyết Lam nói gì nữa, cứ tốn thời gian như vậy cũng không phải biện pháp tốt, nhưng cũng không mở miệng nói được câu nào.

Miệng hé ra, liền hỏi: “Tôi có thể đi chưa?”

Bạch Tuyết Lam khựng người, một luồng hỏa khí từ ót dâng lên tận đỉnh đầu, nóng đến mức khiến hắn nhíu chặt mày, hận không thể đem Tuyên Hoài Phong lại đây mà đánh cho một trận “nên thân”. Hoặc là bắt nạt một chút cũng được.

Nhưng tối hôm qua hắn đã đồng ý rằng ban ngày sẽ không đυ.ng tới y, đảo mắt lập tức nuốt lời, về sau muốn tiếp tục lừa y sẽ không linh nghiệm nữa. Vậy nên hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.

Hắn mệt mỏi, tâm trí rối loạn, sắc mặt có chút trầm xuống, quay sang nói với Tuyên Hoài Phong: “Không còn chuyện gì nữa, cậu đi đi.”

Tuyên Hoài Phong nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Bạch Tuyết Lam lăng ngốc một mình, sau một lúc, người hầu chạy lại nói: “Tổng trưởng, Tuyên sĩ quan sai tôi chạy lại hỏi ngài, đêm nay ngài ấy có thể ở lại Niên trạch hay không? Tuyên sĩ quan nói, ngày mai nhất định sẽ trở về sớm, sẽ không khiến công việc chậm trễ.”

“Không cho phép!” Bạch Tuyết Lam hét lớn một tiếng, đập mạnh lên bàn, quét tay hất hết điện thoại với hộp trang sức trên bàn xuống.

“Không cho phép, không cho phép! Không cho phép!”

Người hầu sợ tới mức không biết làm sao, liên thanh nói: “Vâng, vâng.” Quay người định chạy ra ngoài nói cho Tuyên Hoài Phong. Vừa đi đến ngoài cửa lại bị Bạch Tuyết Lam gọi lại.

“Đi nói cho Tuyên sĩ quan….” Bạch Tuyết Lam thở hổn hển một lúc mới mệt mỏi nói: “Quên đi, để cậu ấy ở đó một đêm, bảo cậu ấy ngày mai trở về sớm một chút, đừng để ở đây giục đi mời lại mới chịu về.” Một bàn tay bình ổn khuôn ngực phập phồng, thở một hơi thật sâu.

“Vâng.”

“Chuyện tôi tức giận, một chữ cũng không được hé ra.”

“Vâng, tổng trưởng.”

Tuyên Hoài Phong đứng ở cửa dinh thự, nghe được câu trả lời của Bạch Tuyết Lam cũng có chút kinh hỉ, trong lòng lại âm thầm lo lắng, không biết vì một điểm ân huệ nhỏ nhoi ấy, khi về sẽ bị hắn áp chế như thế nào nữa.

Nhưng đó cũng không phải chuyện trước mắt.

Lên xe hơi, không cần ra lệnh thì tài xế đã lập tức hướng về phía Niên trạch mà đi.

Mặt trời hôm nay thật đẹp, thời tiết cũng dễ chịu, lướt qua đại lộ Bình An, các cửa hàng ở hai bên đường đều đã mở lớn cửa để đón khách, trên tường cao treo biển hiệu, nếu không cũng có vài ba chiếc biển quảng cáo thuốc lá của hình ảnh của những người đẹp.

Mấy tiệm buôn bán nhỏ cũng xuất hiện, chiếm vài vị trí trên đường, kê hai chiếc bàn gỗ, bốn chiếc ghế đặt ở chung quanh, là một quán bán đậu hủ não, những quán bên cạnh thì bán mỳ, vằn thắn, bánh bao thịt, mứt quả,…mấy gánh hàng này khiến hai bên đường cái chật như nêm.

Vừa đúng thời gian đi làm, không ít người đi đường bị ép xuống đường cái, chiếm diện tích qua lại của xe cộ.

Vừa mới xuất hiện vài chiếc ô tô thì đường đã bị nghẽn lại.

Tài xế nhìn chiếc xe bên cạnh thiếu chút nữa đã dí xe mình ra xa, nhấn còi mắng lớn.

Vệ binh cũng nhảy xuống xe, hung tợn thét to đuổi mấy người chặn đường phía trước.

Tuyên Hoài Phong cảm thấy cảnh này quen mắt, gọi đám vệ binh trở lại, nói bọn họ không cần dọa người đi đường như vậy, tự mình mở cửa, xuống xe.

Vệ binh nhanh chóng chạy lại hỏi: “Tuyên sĩ quan, ngài muốn đi đâu?”

Tuyên Hoài Phong chỉ cửa hàng bánh ngọt cách đó không xa.

Bạch Tuyết Lam nói cũng có lí, không thể lần nào trở về cũng hai tay không. Chị gái thích ăn bánh mứt, vậy là y quyết định mua hai hộp trở về tặng cho cô.

Còn có vυ' Trương, bánh bông lan hạt sen, không biết bà sẽ vui vẻ tới mức nào.

Đi hai bước, Tuyên Hoài Phong quay đầu lại: “Tôi cũng không tới chỗ khác, các người đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy, không cần phải đi theo.”

Đám vệ binh đối xử với người đi đường như hung thần ác sát, nhưng biểu hiện với y lại cười cười: “Tổng trưởng nói, nếu ngài thiếu một cọng tóc thì chúng tôi phải đền mạng. Tuyên sĩ quan, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc, ngài đừng trách móc.” Sau đó lập tức theo đuôi y.

Tuyên Hoài Phong biết bọn họ bị Bạch Tuyết Lam dặn dò như vậy, mắng cũng không chạy mà đánh cũng không đi, chỉ có thể để bọn họ theo sát phía sau.

Chỉ là, dẫn vài gã vệ binh cao lớn đến tiệm bánh ngọt thực không giống mua hàng, giống như muốn đập phá cửa hàng của người ta thì có.

Đoàn người chưa tới nơi, phục vụ trong cửa hàng đã âm thầm cảnh giác. Vừa nhìn thấy bọn họ thực sự tiến lại đây, sợ tới mức chạy đi tìm ông chủ.

Tuyên Hoài Phong vừa đúng trước quầy hàng, chưởng quầy (chủ cửa hàng) đã lập tức từ phía sau đi ra, cúi người cười đón: “Kính chào quan lớn, ngài có gì muốn căn dặn?”

“Tôi muốn mua một ít bánh ngọt.”

“Vâng! Vâng!” Chưởng quầy vừa nghe họ muốn mua hàng, thần kinh đang căng như dây cung cũng trùng xuống, nhanh chóng mở tủ bánh ngọt, tự mình lấy ra: “Là mua cho phu nhân ăn? Ngài muốn loại nào?”

“Có bánh mứt táo không?”

“Có, bánh táo tơ vàng, bánh gạo mứt táo đều là những món nổi tiếng hàng đầu của tiệm.”

“Mỗi loại lấy một hộp.”

Chưởng quầy vội vàng chọn hai hộp tốt nhất, phủ kín, sau đó đặt ở một bên. “Quan lớn, ngài còn muốn chọn món khác hay không?”

“Một hộp bánh bông lan hạt sen, như vậy là đủ rồi.”

“Xong ngay! Bánh bông lan hạt sen.”

Chưởng quầy lại nhanh chóng chọn một hộp bánh bông lan hạt sen, giao cho phục vụ đứng ở một bên, tự mình xoay người, nhanh tay nhanh chân chọn năm, sáu chiếc bánh thoạt nhìn đẹp mắt trong tủ kính, tổng cộng chín hộp, lấy những chiếc hộp cứng để đựng bánh ngọt, lấy dây ruy băng quấn chung quanh, đưa tới tay vệ binh.

Tuyên Hoài Phong vội nói: “Không cần nhiều như vậy.”

Chưởng quầy nhìn vệ binh phía sau y, mỗi người đều đeo súng ống, không biết người trước mắt lai lịch ra sao, nhưng người ta là quan lớn, nào dám chậm chễ.

Việc buôn bán sợ nhất là bị lính càn quấy, mấy vị đại gia này, mỗi lần tới cửa hàng của hắn lại chẳng lấy đi năm, sáu chục đồng? Nếu chỉ cần mấy hộp bánh ngọt này là xong thì cảm ơn trời đất.

Chưởng quầy cười tươi, cẩn thận nói: “Quan lớn vì dân vì nước mà làm việc vất vả, cửa hàng nhỏ chúng tôi có thể vì ngài mà tặng mấy hộp bánh thì quá may mắn rồi. Đây là chút thành ý, nếu phu nhân hay các vị tiểu thư trong nhà yêu thích, vậy sau này ngài kêu người tới lấy vài hộp cũng không thành vấn đề.”

Vô cùng ân cần, đem mấy chiếc hộp kia đặt vào tay mấy vệ binh phía sau Tuyên Hoài Phong.

Lúc Tuyên Hoài Phong hỏi bao nhiêu tiền, đám phục vụ cũng không dám trả lời.

Đám vệ binh kia cũng quen thói thu phong, không khách khí mà nhận lấy.

Bởi vì trong này có mấy vệ binh đeo súng ống, cũng có một vị quan trên trẻ tuổi, tuấn tú tao nhã, chung quanh cửa hàng đa bị vây kín từ lúc nào không hay. Có người xem náo nhiệt, có người ngắm chàng trai xinh đẹp kia, trong cửa tiệm mỗi lúc một chật chội.

Nhóm vệ binh không cho người khác tiếp cận, đưa tay đẩy, la hét: “Tránh ra! Tránh ra! Quan lớn mua bánh thì có gì lạ mà nhìn? Tiếp tục nhìn thì bắt hết một đám vào ngục bây giờ.”

Có người bị đẩy ngã, ‘phanh’ một tiếng liền ngã vào tường, chỉ dám ôm đầu tránh đi.

Tuyên Hoài Phong không muốn sinh sự, nhíu mày, nói với chưởng quầy: “Như thế này rất kỳ cục, ông làm ăn mà luôn đem mấy thứ này tặng không cho người khác?”

Cũng không nhiều lời, lấy hai tờ mười đồng trong túi ra, đoán chừng cũng đủ số tiền của mấy hộp bánh, đặt trên tủ bánh, xoay người đi ra ngoài.

Vệ binh cầm theo mấy hộp bánh ngọt, nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Mới ra khỏi cửa hàng, bỗng nhiên phía sau truyền tới giọng nói thanh thúy: “Tuyên sĩ quan!”

Tuyên Hoài Phong quay đầu lại.

Một cô gái mặc chiếc đầm màu vàng nhạt bước ra từ đám người, đến trước mặt y, không nói câu nào đã nở nụ cười, vui vẻ nói: “Thật là trùng hợp, vậy mà có thể gặp được ngài ở trên đường. Sao hai tháng rồi mà ngài không quay lại chỗ tôi?”

Đúng là Lê Hoa ở Thư Yến Các.

Vệ binh thấy Lê Hoa không kiêng kị mà tới gần, vẫn theo thường lệ, không cần hỏi nguyên do liền tiến lên muốn đẩy người ra.

Tuyên Hoài Phong vừa chứng kiến bộ dạng thô lỗ của bọn họ, không muốn Lê Hoa cũng bị đẩy ngã, y vội vươn tay ngăn lại: “Dừng tay.”

Vệ binh lui sang một bên.

Lê Hoa thuận thế kéo lấy tay Tuyên Hoài Phong, nghiêng đầu cười sáng lạn với y, kêu một tiếng: “Tuyên sĩ quan.” Thân mật hỏi: “Ngài xem hôm nay tôi mặc váy Tây dương có đẹp không?”

Tuyên Hoài Phong du học từ Anh trở về, quả thật có học được phong cách lịch thiệp đối với phái nữ, nếu bị một cô gái kéo tay, tùy tiện đẩy ra thì sẽ khiến cô mất mặt, bản thân cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể nói: “Đẹp lắm”. Trong đầu lại suy nghĩ phải làm sao mới khiến Lê Hoa buông tay.

Lê Hoa nói chuyện vui vẻ, không ngừng tươi cười, đung đưa cánh tay của y mà làm nũng: “Đó là xe của ngài sao? Thật sang trọng.”

“Không phải, là xe của tổng trưởng cục hải quan, tôi chỉ mượn dùng thôi.”

“Trời, ngay cả xe của tổng trưởng cục hải quan mà ngài cũng có thể mượn?”

“Đúng.”

Tuy Lê Hoa là người trẻ tuổi, nhưng từ nhỏ đã bước vào xã hội, có loại người nào mà cô chưa thấy qua. Vừa nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đã biết gặp được quý nhân, tính tình dịu dàng, gia cảnh không quá rắc rối, trong túi lại nhiều tiền. Vô luận như thế nào cũng không thể buông tha.

“Tuyên sĩ quan, chúng ta đi dạo trên đại lộ Bình An này được không?”

“Tôi còn có việc.”

“Người ta đợi ngài hai tháng mà đến bóng dáng ngài cũng không thấy đâu, đi cùng người ta một chút cũng ngại sao?”

Tuyên Hoài Phong giao thiệp với cô gái này chưa lâu, lần đầu tiên thấy vẻ chủ động hấp dẫn của cô liền kinh ngạc vô cùng, còn chưa kịp từ chối thì đã bị Lê Hoa kéo tới quán đậu hủ não bên đường.

Lê Hoa hỏi: “Ngài mời tôi ăn một chén đậu hủ não được không?”

Chuyện này thì không thành vấn đề.

Tuyên Hoài Phong đưa ra một mao tiền, mời cô ăn một chén đậu hủ não.

Lê Hoa ăn xong, lấy khăn tay cẩn thận lau miệng, cười ngọt ngào nói: “Thường ngày tôi bị ma ma gò bó, vất vả lắm mới được ra ngoài một ngày, vậy mà lại gặp được ngài, chuyện này không phải là duyên phận sao? Nghe nói đại lộ Bình An rất náo nhiệt, có rất nhiều thứ xinh đẹp để ngắm, vui chơi. Ngài cùng tôi đi xem có được không?”

Tuyên Hoài Phong thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với cô, cười khổ nói: “Lần sau đi, hôm nay tôi thực sự có việc…”

Lê hoa trưng ra bộ mặt xinh đẹp đáng yêu, chắp hai tay lại năn nỉ: “Một chút thôi mà. Hiệu buôn tây Đại Hưng ở ngay phía trước, ngài cùng tôi đi vài bước đi. Thường ngày tôi vẫn vào đó một mình, phục vụ trong đó luôn tỏ vẻ xem thường, giống như thấy tôi không mua được món nào ở đó vậy. Hôm nay có Tuyên sĩ quan đi cùng, tôi cũng coi như hãnh diện. Tuyên sĩ quan, đi mà…đi đi mà.”

Mấy chữ “hiệu buôn tây Đại Hưng” lọt vào tai, Tuyên Hoài Phong lập tức run rẩy. Tâm tình bỗng nhiên mất sạch.

Y nhìn tới phía trước.

Quả nhiên, trong dòng người ồn ã, bảng hiệu “Hiệu buôn Đại Hưng” lộ ra một khoảng nước sơn đen tuyền, phần còn lại đều bị mái hiên rủ xuống che khuất.

Kỳ Tuấn.

Kỳ Tuấn….

Trong thời gian này, y vẫn luôn cảm thấy nhớ nhung, áp lực, lảng tránh, hy vọng…lại thất vọng.

Là thất vọng với chính mình hay thất vọng với giấc mộng về Lâm Kỳ Tuấn thì y cũng không thể diễn tả.

Tuyên Hoài Phong biết, đó là lỗi của mình.

Cùng Bạch Tuyết Lam quấn thành một khối, giống như bị rơi vào đầm lầy, không cách nào ngóc đầu lên được.

Từ trước tới nay, Tuyên Hoài Phong vẫn sùng bái Nhạc Phi, Văn Thiên Tường, những vị cổ nhân đó đều có khí khái, thà chết chứ không chị khuất phục.

Tuyên Hoài Phong thực sự tôn thờ câu nói này.

Nhưng là…hiện tại y đã hiểu được, có được khí phách như vậy thật sự rất khó.

Kim đâm lên thịt mới biết đau.

Rất nhiều chuyện không phải cứ nghĩ là thực hiện được.

Giống như với Bạch Tuyết Lam, mỗi đêm y đều âm thầm thề thốt sẽ đấu tranh, nhưng mỗi đêm vẫn không thể làm gì khác ngoài khuất phục hắn. Y rất yếu đuối, khi bị Bạch Tuyết Lam ôm lấy, y cảm giác như bị ném vào miệng núi lửa đang phun trào.

Bị ném vào miệng núi lửa, tắm mình trong dung nham nóng bỏng, còn người nào có thể giữ được lý trí?

Chỉ còn lại bản năng mà thôi.

Nhưng là, đến bản năng của y cũng bị Bạch Tuyết Lam khống chế.

Bạch Tuyết Lam muốn y phát điên, y liền phát điên.

Bạch Tuyết Lam muốn cho y thỏa mãn, y sẽ được thỏa mãn.

Mỗi khi nhớ tới việc đó, Tuyên Hoài Phong hận chính bản thân mình.

Y cảm thấy nếu mình lại nhắc tới Văn Thiên Tường, đề cập tới Nhạc Phi, đó thật sự là đang sỉ nhục người ta.

Y chỉ là một kẻ thấy ai mạnh hơn mình sẽ lập tức cúi đầu khuất phục, cho dù có cố tỏ ra đạo mạo, đảo mắt cũng đầu hàng dưới trướng quân địch.

Không! Y còn không làm được như hai điều đó.

Cứ như vậy thì làm sao dám gặp Kỳ Tuấn?

“Kỳ Tuấn, em rất muốn gặp anh, nhưng là…em không dám.”

Tuyên Hoài Phong khẽ cắn môi, vùng tay thoát khỏi bàn tay của Lê Hoa.

“Lê Hoa tiểu thư, hôm nay tôi thật sự có việc.” Y ngừng bước, đưa tay vào trong túi lấy tất cả số tiền trong đó đưa cho Lê Hoa: “Tiểu thư tự đi vậy, thích thứ gì thì mua.”

Lê Hoa nhận được một sấp tiền mặt, hai mắt đều mở lớn. Cầm tiền, nhất thời khó tin, không thể nói được lời nào.

Tuyên Hoài Phong làm bộ như bị gió thổi bụi vào mắt, dụi dụi, quay đầu nói với vệ binh phía sau: “Không còn sớm nữa, tôi muốn tới Niên trạch ngay.”

Nhóm vệ binh lập tức mở đường cho y.

Vừa bước trở về thì bên cạnh xe hơi đã có một người mặc một bộ tây trang sáng màu xinh đẹp, cười chua xót với Tuyên Hoài Phong, thở dài: “Anh còn tưởng đám người hầu ở dinh thự giở trò, gọi ba bốn lần mà bọn họ đều nói em không muốn gặp. Hiện tại, ngay cả hiệu buôn tây của anh mà em cũng muốn tránh để đi đường vòng, anh hiểu rồi, cả đời này em cũng không muốn nói chuyện với anh nữa, phải không?”

Tuyên Hoài Phong nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ngừng thở.

Kỳ Tuấn!

Trong nháy mắt, tay không biết phải để nơi nào, chân không biết đi về đâu, mắt cũng không biết nên nhìn hướng nào mới phải.

Rất vui mừng, nhưng lại sợ hãi.

Trong lòng bỏng rát như vừa đắm chìm trong băng tuyết lại bị người ta vứt vào đống lửa.

Hơi nóng lập tức dâng lên trong hốc mắt, đến bản thân y cũng cảm thấy hoảng sợ.

Không thể khóc.

Ban ngày ban mặt, vừa nhìn thấy Kỳ Tuấn đã khóc, cứ như vậy thì rất giống làm bộ làm tịch, đến đào kép cũng không bằng.

Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên giật mình.

Vì sao lúc này lại đột nhiên nhớ tới đào kép, nhớ tới Bạch Vân Phi?

Thật không có tiền đồ.

Thất thần một lúc lâu, lâu đến độ lo lắng rằng khi mình tỉnh lại thì Lâm Kỳ Tuấn đã đi xa.

Tuyên Hoài Phong nhanh chóng hồi phục tinh thần, lúc này vẫn thấy Lâm Kỳ Tuấn im lặng đứng trước mặt, chờ mình nói chuyện.

Nhưng là…y không biết nên nói như thế nào mới phải.

Một lúc lâu sau, Tuyên Hoài Phong cố gắng mấp máy đôi môi trắng bệch: “Kỳ Tuấn, là anh sao?”

Lâm Kỳ Tuấn nhìn y, vẫn không tức giận, kiên nhẫn đợi cả nửa ngày lại nhận được một câu nói không đâu vào đâu như vậy, cười điềm đạm, hỏi lại: “Không phải anh thì là ai?”

Hắn đã tới dinh thự Bạch gia nhiều lần, nhóm vệ binh biết hắn là ông chủ nhỏ của hiệu buôn Đại Hưng, cũng biết hắn là bạn của tổng trưởng nên không dám ngăn cản, để hắn đi tới bên cạnh Tuyên Hoài Phong.

Lâm Kỳ Tuấn tới gần mới hỏi: “Gọi điện không chịu tiếp, gặp mặt cũng không muốn, em muốn tuyệt giao với anh sao?”

Tuyên Hoài Phong chỉ lắc đầu, không nói một lời. Chẳng phải y không muốn giải thích, mà là không thể giải thích.

Dĩ nhiên y rất tin tưởng Lâm Kỳ Tuấn, nhưng thâm tâm cũng có chút lo lắng.

Kỳ Tuấn rất cố chấp, lời đồn trước khi đi du học mà hắn đã để ở trong lòng lâu như vậy, nếu biết chuyện Bạch Tuyết Lam, liệu hắn có chịu đựng được không?

Nhưng gạt hắn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đối diện nói chuyện, bốn mắt nhìn nhau….

Khi đứng trước Lâm Kỳ Tuấn, Tuyên Hoài Phong cảm thấy bản thân mình nhỏ bé hơn trước kia rất nhiều.

Tất cả đều là chuyện tốt do Bạch Tuyết Lam gây ra.

Lâm Kỳ Tuấn đợi một hồi, thấy Tuyên Hoài Phong không chịu giải thích cũng không nổi giận, dịu dàng nói: “Nếu không tuyệt giao với anh thì quá tốt rồi. Có thể mời em ăn một bữa cơm không?”

Tuyên Hoài Phong không thể từ chối yêu cầu này được.

Biết rằng bản thân không xứng đáng ở bên cạnh Kỳ Tuấn, biết rằng sau bữa cơm này, không biết khi trở về sẽ chịu hình phạt nào của Bạch Tuyết Lam, nhưng y bất chấp, gật đầu, một chút do dự cũng không có.

Hai người cùng nhau ngồi trên xe hơi tới khách sạn Hoa Hạ, chọn một gian phòng lịch sự tao nhã.

Nhóm vệ binh còn muốn theo vào phòng nhưng lại bị Tuyên Hoài Phong ngăn lại, nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ ở trong khách sạn Hoa Hạ này thôi, có cần phải theo dõi chặt chẽ thế không? Có các người đứng ngoài cửa, còn ai dám bước vào đây nữa?”

Lần đầu tiên nhóm vệ binh thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tuyên Hoài Phong, ai cũng kinh ngạc, không dám chọc giận y.

Bạch Tuyết Lam cẩn mật dặn dò. Việc quan trọng nhất là sự an toàn của Tuyên Hoài Phong, việc quan trọng thứ hai chính là giữ thể diện cho y.

Hiện tại, người đang ở khu ghế lô (VIP) trong khách sạn Hoa Hạ, lại ở trên lầu ba, muốn an toàn thì đứng bên ngoài cửa phòng canh giữ cũng đủ. Vệ binh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đành phải lui ra ngoài canh gác. Bố trí hai người coi chừng ở cầu thang, những người khác canh giữ ở ngoài cửa, nếu có phục vụ bước vào thì một người theo sau.

Tuyên Hoài Phong đuổi vệ binh đi, vừa quay lại đã thấy Lâm Kỳ Tuấn ngồi ở bên kia vụиɠ ŧяộʍ cười, nghiêm mặt hỏi: “Anh cười cái gì?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Hiện tại em đã làm sĩ quan, thật là oai phong. Nhìn khí thế của em như vậy khiến anh nhớ tới bá phụ (bác trai).”

Tuyên Hoài Phong không muốn tiếp tục đề tài này, ngồi im lặng.

Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Sao em không nói câu nào?”

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời chỉ chăm chú nhìn hắn.

Trong lòng có vô vàn cảm xúc phức tạp.

Một khắc trước, y hận không thể ở bên Kỳ Tuấn để kể ra những nỗi khổ của mình, hiện tại, y biết mình đã sai lầm.

Khi không thể nói được lời nào, ở bên hắn lại càng đau khổ.

Không biết có phải Lâm Kỳ Tuấn đã nhận ra điều gì hay không, thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Hoài Phong, em thay đổi nhiều thật.”

“Thay đổi như thế nào?”

“Trở nên đẹp hơn, có khí phái hơn, còn nữa, có những khi anh sợ bản thân không thể nhận ra em, không hiểu trong lòng em đang suy nghĩ việc gì.” Lâm Kỳ Tuấn nhìn y: “Trước kia em sẽ không im lặng như vậy, nhìn thấy anh là có chuyện để nói, vô cùng vui vẻ. Hiện tại em không muốn gặp anh nữa sao?”

“Không phải.”

“Khó khăn lắm mới gặp được em mấy lần, nhưng lần nào em cũng rầu rĩ không vui, vẻ mặt ảm đạm, nói cũng ít, cuối cùng khiến anh cảm thấy…” Lâm Kỳ Tuấn đem nửa câu nói còn lại nuốt trở về.

Vô duyên vô cớ, Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.

Đảo mắt liếc nhìn Lâm Kỳ Tuấn một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy cái gì?”

Lâm Kỳ Tuấn chần chờ một lát mới nói: “Anh cảm thấy em đối xử với anh như hiện tại…rất giống với cách trước kia em đối xử với Tuyết Lam. Trước kia, mỗi lần nhìn thấy hắn là em giận tới tái mặt….”

“Không có!”

Tuyên Hoài Phong hét to, đến chính mình cũng thấy hoảng sợ.

Thấy Lâm Kỳ Tuấn kinh ngạc nhìn mình, trong lòng như bị mười ngón tay sắc nhọn cào xé.

Y không biết nói gì để cứu vãn tình thế, chỉ biết thống khổ dày vò bản thân.

Đang lúc không biết làm thế nào thì nhân viên phục vụ ở khách sạn lại tiến vào, giải vây cho bọn họ: “Hai vị muốn dùng món nào?”

Đưa thực đơn tới trước mặt hai người.

Lâm Kỳ Tuấn liếc nhìn Tuyên Hoài Phong một cái, thấy y không động tay, thở dài một hơi, tự tay tiếp nhận thực đơn, sau đó tùy tiện gọi vài món tây phương.

Nhân viên phục vụ viết lên giấy, sau đó đi ra ngoài.

Vừa thấy hắn rời khỏi, Lâm Kỳ Tuấn đứng lên, ngồi xuống vị trí gần Tuyên Hoài Phong, nhẹ nhàng gọi: “Hoài Phong.”

Vươn đôi tay cầm lấy tay Tuyên Hoài Phong.

Thân thể Tuyên Hoài Phong mạnh mẽ chấn động, tiềm thức muốn tránh ra, vừa nhấc đầu, bắt gặp ánh mắt của hắn, nhất thời nhận ra đây là đôi tay của Kỳ Tuấn!

Nhớ tới đó, trong tâm trí y cũng chỉ cảm nhận được đôi tay đang cầm lấy tay mình.

Trong tưởng tượng của Tuyên Hoài Phong, cảm giác đó sẽ rất ấm áp. Nhưng hiện thực lại không như thế.

Đó là…rất nóng.

Giống như vừa chạm vào chiếc bàn là, nóng đến nỗi khiến y hoảng sợ, một đống suy nghĩ hỗn loạn nổi lên trong tâm trí.

Có phải Kỳ Tuấn đã biết rồi hay không?

Có phải Kỳ Tuấn ngửi thấy hương vị của Bạch Tuyết Lam trên người mình hay không?

Không biết tối qua Bạch Tuyết Lam có lưu lại dấu vết nào trên cổ mình hay không?

Từ trước tới nay, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, phụ lòng đối phương, khi đối diện với người ta sẽ có cảm giác chột dạ như thế này sao?

Nếu…. nếu thẳng thắn với Kỳ Tuấn thì sẽ như thế nào?

Giấy không thể gói được lửa, đến một ngày nào đó thì Kỳ Tuấn cũng biết, cứ kéo dài như vậy…không bằng chết sớm thì được giải thoát sớm, không bằng nói thẳng ngay lúc này.

Nếu Kỳ Tuấn muốn cắt đứt thì đó là do Tuyên Hoài Phong tự mình làm bậy…nhưng là…nếu Kỳ Tuấn không quan tâm tới những chuyện xảy ra trước đó, vẫn nguyện lòng ở bên cạnh y, vậy thật sự…thật sự là…trời cao thương xót.

Phải! Cần phải làm như vậy!

Trong lòng Tuyên Hoài Phong gầm nhẹ một tiếng, cảm thấy tâm trí nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Y chán ghét cảm giác lo được lo mất, càng chán ghét cảm giác bị Bạch Tuyết Lam liên tục cưỡng ép.

Tình cảm của y và Lâm Kỳ Tuấn mới là chân thật.

Nếu Kỳ Tuấn biết việc này thì sẽ phản ứng như thế nào? Ngẩng đầu là một đao, cúi đầu cũng là một đao, cùng lắm thì chết thôi.

Nghĩ đến đó, Tuyên Hoài Phong cảm thấy áp lực trong lòng cũng vơi đi phân nửa, khí thế bùng cháy, để Kỳ Tuấn nắm chặt tay mình, hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Kỳ Tuấn, em đã làm một chuyện có lỗi với anh, anh sẽ tha thứ cho em chứ?”

Lâm Kỳ Tuấn vẫn dịu dàng nhìn y: “Hoài Phong, có bao giờ anh không tha thứ cho em? Mặc kệ em làm chuyện gì thì tình cảm của anh vẫn như trước kia.”

Tuyên Hoài Phong giống như bị dọa sợ, nghi ngờ nhìn hắn. Sau một lúc, thân thể chậm rãi thả lỏng.

Y không nhìn nhầm người…..

Vừa vui vừa buồn khiến y muốn bật khóc.

Lâm Kỳ Tuấn đã vòng tay ra sau lưng Tuyên Hoài Phong, nhẹ nhàng ôm lấy, thấy y thả lỏng liền lớn mật hơn một chút, vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của y, chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, anh biết hết tất cả rồi.”

Tuyên Hoài Phong trợn mắt: “Anh đã biết hết?”

“Đúng.” Lâm Kỳ Tuấn thản nhiên nói: “Anh hiểu được, đa số những quy định mới của trong cục hải quan là do em đề nghị. Tuy nói là vì phục vụ đất nước, nhưng đối với những người kinh doanh hàng ngoại nhập như bọn anh thì việc làm ăn ngày càng đi xuống.”

Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, trong lòng lạnh lẽo, khép hờ mắt, nép vào lòng Kỳ Tuấn: “Không phải tất cả những quy định mới đều do em đề xướng. Chẳng phải Bạch tổng trưởng vẫn chưa công bố sao? Hắn vẫn còn đang xem xét.”

Lâm Kỳ Tuấn dừng một chút, nói: “Bạch tổng trưởng? Anh nhớ rõ, trước kia mỗi lần nhắc đến hắn là em lại thở hổn hển, gọi hắn là Bạch Tuyết Lam. Anh gọi hắn là Tuyết Lam thì em lại nói rằng anh quá thân mật với hắn.”

“…”

“Anh vốn không muốn nói với em chuyện này. Với quan hệ hiện tại của chúng ta, nói tới chuyện làm ăn hay cách xưng hô thì không thú vị chút nào. Nhưng mà… theo lời em vừa nói, em cảm thấy có lỗi với anh, điều đó chứng tỏ em cũng hối hận khi đề nghị như vậy. Cũng phải, quy định đang tốt như thế, sửa lại làm cái gì? Anh cũng chỉ muốn suy nghĩ cho em, làm việc ở cục hải quan, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”

“…”

“Muốn gỡ chuông thì cần có người buộc chuông. Anh nghĩ, hiện tại em là tâm phúc của Tuyết Lam, nếu em nói với hắn một chút….”

Lâm Kỳ Tuấn không được ở bên y đã nhiều ngày, trong lòng cũng căng thẳng. Nhìn thân hình mềm dẻo của Tuyên Hoài Phong dán trước ngực mình, lớp áo dài màu đen càng khiến y trở nên tuấn tú. Hắn không khỏi âm thầm thỏa mãn.

Vừa nói, đôi tay vừa đưa xuống dưới.

Tuyên Hoài Phong vừa nghe được những lời đó liền thấy tức tối, bị hắn sờ như vậy lại cảm thấy phía dưới như bị người ta cắn một ngụm, sợ đến nỗi khiến thân thể cứng đờ.

Lâm Kỳ Tuấn bị phản ứng của y làm cho hoảng sợ, vội hỏi: “Em làm sao vậy?”

Tuyên Hoài Phong đứng lên, trừng mắt hỏi hắn: “Hôm nay anh mời em ăn cơm là vì chuyện này?”

Lâm Kỳ Tuấn hiểu ra, lập tức nói: “Là do lỗi của anh. Anh muốn mời em ăn cơm, ôn chuyện. Nếu em không muốn bàn về việc đó thì sau này anh tuyệt đối không nhắc lại.”

Còn nói: “Nếu anh coi em như quan trên mà nói chuyện xã giao thì anh không phải người. Nếu anh mà có chút tâm tư nào như vậy thì thiên lôi đánh chết.”

Phát thệ một lời thề độc như vậy, quay sang hỏi Tuyên Hoài Phong: “Em còn không tin anh sao?”

Tuyên Hoài Phong nhìn hắn như vậy, cũng không đành lòng trách móc nặng nề. thầm nghĩ chính mình chột dạ nên nghe tới cái gì cũng suy diễn lung tung, ngược lại còn nghi ngờ Kỳ Tuấn, vậy không phải vừa ăn cướp vừa la làng hay sao?

Nghĩ như vậy, sắc mặt lập tức dịu xuống, nói: “Không phải chuyện lớn gì cả, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, vì sao lại thề độc như vậy?”

Tiếng đập cửa vang lên, phục vụ đưa đồ ăn vào phòng.

Hương thơm của miếng beefsteak tràn ngập căn phòng.

Có người ngoài ở đây, hai người không thể tiếp tục nói những chuyện kia, ngồi đối diện nhau, bắt đầu dùng bữa.

Đợi đến khi phục vụ sắp hết tất cả các món ăn lên bàn, hai người vẫn tiếp tục duy trì như vậy.

Cũng không nói tới chuyện gì khác nữa.

Vội vã ăn xong, Tuyên Hoài Phong nói muốn tới Niên trạch thăm chị mình, Kỳ Tuấn nhịn không được liền kéo tay y, ánh mắt nhìn y thật sâu, cắn răng nói: “Khó khăn lắm mới gặp được nhau mà anh lại khiến em khó chịu. Anh thật sự hận bản thân chết đi được.”

Tuyên Hoài Phong nhìn hắn như vậy, trong lòng vừa đau vừa không nhẫn tâm.

Vệ binh bên ngoài sớm chờ không được, thấy phục vụ nói đã thanh toán xong, gõ cửa tiến vào thúc giục: “Tuyên sĩ quan, cơm đã ăn xong rồi, chắc Niên phu nhân cũng đang sốt ruột chờ đợi, có phải nên xuất phát ngay hay không? Xe hơi vẫn đang chờ ở dưới cửa khách sạn.”

Không còn cách nào khác, đành phải từ biệt Lâm Kỳ Tuấn, ngồi trên xe đi tới Niên trạch.

Xe mới vừa vào ngõ nhỏ đã thấy mấy chiếc xe đậu trước cổng chính của Niên trạch, có xe hơi, có cả xe Jeep, một đám người đứng chen chúc ở đó, hình như có không ít binh lính mang súng.

Tuyên Hoài Phong nghĩ rằng Niên gia xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, sắc mặt đại biến, vội vàng xuống xe, vừa bước tới đã hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Y vừa xuất hiện thì mọi người lập tức hét lớn: “Tới rồi, tới rồi!”

Xôn xao một chút liền vây quanh Tuyên Hoài Phong, giống như sợ hãi, chỉ cần chớp mắt một cái thì y sẽ biến mất.

Tôn sĩ quan đi ra phía sau y, gấp đến độ vừa lau mồ hôi vừa nói: “Tuyên sĩ quan, cậu đi đâu vậy? Chúng tôi tìm cậu rất vất vả.”

Tuyên Hoài Phong thân thiết hỏi: “Sao nhiều người đứng chắn ở cửa như vậy? Anh rể tôi xảy ra chuyện gì sao?”

Tôn sĩ quan nói chuyện còn nhanh hơn cả súng máy: “Niên gia không có chuyện gì hết. Chúng tôi được tổng trưởng phái tới. Tổng trưởng có việc tìm cậu, mau cùng tôi trở về thôi.” Vừa nói vừa kéo Tuyên Hoài Phong xoay người lên xe.

Tuyên Hoài Phong nghe thấy Niên gia khong xảy ra việc gì nghêm trọng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nháy mắt đã giận tái mặt.

Y đã sớm cảm thấy Bạch Tuyết Lam hôm nay quá hào phóng.

Nói muốn về nhà, lập tức cho nghỉ phép.

Cự tuyệt món quà của hắn, cũng không nói lời nào.

Nói muốn ở lại qua đêm, không hỏi một câu đã đồng ý.

Thì ra hắn đã dự định như thế này ngay từ đầu.

Đúng rồi, Bạch Tuyết Lam rất thích theo dõi, gây trở ngại cho tự do của người khác, nếu phát hiện tới giữa trưa Tuyên Hoài Phong mới tới Niên trạch sẽ tức giận, phái người tới đây cản trở, khoe ra một chút quyền lực của mình mới cảm thấy thỏa mãn.

Nghĩ tới đó, Tuyên Hoài Phong không khỏi tức giận. Đường đường là tổng trưởng cục hải quan lại không chịu chăm chỉ làm việc, cứ chăm chăm gây khó dễ cho y.

Dừng bước, một tay ấn trên cửa xe, không chịu đi vào, y quay sang hỏi Tôn sĩ quan: “Hôm nay tổng trưởng đã đồng ý cho tôi nghỉ phép một ngày, vì sao lại đột ngột gọi về giữa chừng thế này?”

Tôn sĩ quan cũng không trả lời, chỉ một mực thúc giục: “Lên xe nói sau, lên xe nói sau.”

Coi y như đào phạm, đẩy đẩy nhốn nháo, Tôn sĩ quan lôi kéo Tuyên Hoài Phong vào trong, phía sau có một vệ binh cao lớn ấn đầu y, sau đó lại đẩy vai, đem y nhét vào trong xe.

Cửa xe vừa đóng, tài xế lập tức đạp chân ga.

Nhóm vệ binh hoặc bám lên cửa xe, hoặc ngồi trên xe Jeep mà đuổi theo phía sau.

Tuyên Hoài Phong thực sự bị cưỡng chế lên xe, vô cùng tức giận. Vốn cảm thấy Tôn sĩ quan cũng không tệ, hiện tại biết hắn cũng cùng một hội với Bạch Tuyết Lam, ngồi ở ghế sau, tức giận nhìn hắn: “Anh có ý gì đây? Tôi đã phạm tội gì hay làm cái gì trái với pháp luật mà các người lại đối đãi với tôi như tội phạm thế này?”

Tôn sĩ quan nhăn nhíu mặt mày, nói: “Tuyên sĩ quan, cậu đừng vội tức giận, để tôi giải thích rõ ràng mọi chuyện đã. Sự việc rất lớn, tổng trưởng nghiêm lệnh không được phép tiết lộ ra bên ngoài. Vừa rồi ở cổng Niên gia có rất nhiều loại người tạp nham, tôi không thể nói rõ ngay được. Hôm nay, tổng trưởng bị người ta đánh lén trên đường tới hải quan tổng thự, ngài ấy bị thương.”

Tuyên Hoài Phong lập tức cứng đờ.

Sau một lúc lâu, áp chế thanh âm: “Anh nói thật sao?”

Tôn sĩ quan vội la lên: “Chẳng lẽ tôi có thể mang chuyện như vậy ra để lừa gạt cậu sao? Cậu nhìn đám vệ binh trước sau này đi, trên lưng bọn họ đều là súng trường. Vừa xảy ra chuyện, tổng trưởng sợ cậu ở bên ngoài gặp phải mấy tên liều mạng kia nên vội vàng sai tôi dẫn người tới đây bảo vệ. Đến Niên trạch vẫn không thấy cậu, lại không biết cậu đi đâu, cả đám chúng tôi lo lắng như kiến bò chảo nóng…”

Tuyên Hoài Phong ngắt lời hắn, hỏi: “Đừng nói chuyện của tôi nữa! Bạch Tuyết…rốt cuộc tổng trưởng ra sao rồi? Bị thương có nặng lắm không?”

Tôn sĩ quan nói: “Tôi mới liếc nhìn một cái đã bị ngài ấy đuổi tới đây nên không rõ ràng lắm. Dù sao khi mới trở về thì cả người đều là máu.”

Trong lòng Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Điều trị ở bệnh viện nào?”

“Không ở bệnh viện nào cả. Tổng trưởng nói không được phép tiết lộ tin tức, cũng không chịu đi bệnh viện, ra lệnh cho một nhóm vệ binh hộ tống về dinh thự, sau đó gọi bác sĩ tây y tới điều trị.”

Tuyên Hoài Phong âm thầm mắng một câu “hồ đồ”, quét mắt nhìn Tôn sĩ quan một cái, cảm thấy hắn cũng không hành động xứng đáng với chức vụ của mình.

Dù sao bệnh viện vẫn tốt hơn, thuốc men và thiết bị đều đầy đủ hơn so với trong dinh thự.

Tại thời điểm như vậy, với chức vụ của Tôn sĩ quan, đáng lẽ hắn phải mặc kệ lời Bạch Tuyết Lam nói, bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn, sống chết cũng phải đưa Bạch Tuyết Lam tới bệnh viện mới đúng.

Nhưng nghĩ lại, chính mình vừa mới tới khách sạn ăn một bữa đồ tây, càng không thể so sánh với Tôn sĩ quan, làm gì có tư cách oán trách người ta.

Tay để lên tấm nệm, lẳng lặng nắm chặt.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, người đi đường cùng những cửa hàng hai bên đường vut vυ't trôi qua, tâm trạng hỗn loạn.

Đến dinh thự, rất nhiều vệ binh đứng gác trước cửa, mỗi người đều “súng trên vai, đạn lên nòng”, hiển nhiên đã gia tăng cảnh giác sau sự kiện vừa rồi.

Hai sĩ quan phụ tá vừa xuống xe đã vội vàng chạy vào bên trong, đi thẳng tới phòng ngủ của Bạch Tuyết Lam.

Chưa tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng Bạch Tuyết Lam rống giận: “Không phải nói tìm được rồi sao? Tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa trở về? Chờ chờ chờ! Các người chỉ biết bắt tôi chờ! Làm ăn cái kiểu gì thế hả? Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Vài người hầu chạy trối chết ra ngoài, cơ hồ còn va vào những người đang đi tới.

Vừa ngẩng đầu đã làm như thấy được Phật tổ, tất cả đều kêu lên: “Tuyên sĩ quan, a di đà Phật! Cuối cùng ngài cũng trở lại, mau vào đi! Mau vào đi! Nếu ngài không vào thì tổng trưởng muốn bắn chết người a!”

Lại gân cổ hét về phía trong phòng: “Tuyên sĩ quan đã trở lại, Tổng trưởng, Tuyên sĩ quan đã trở lại!”

Tuyên Hoài Phong bị bọn họ khiêng vào phòng.

Bạch Tuyết Lam nghe thấy Tuyên Hoài Phong đã trở lại, trái tim treo lơ lửng trên không trung mới từ từ hạ xuống, ngồi thẳng người trên giường, quan sát y thật kỹ, nhìn rõ y không bị thương mới từ từ thả lỏng tinh thần.

Nhưng mà, dù sao trong lòng cũng không thoải mái.

Nhìn Tuyên Hoài Phong, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu vậy? Không phải xin phép tới Niên trạch sao? Tại sao Tôn sĩ quan tới nơi mà cậu vẫn chưa tới?”

Tuyên Hoài Phong nghe hắn bị thương, vốn quan tâm một chút, không nghĩ tới chuyện vừa vào cửa đã bị hắn thẩm vấn như phạm nhân, vô cùng không thoải mái, giọng nói cũng biến lạnh lùng: “Tôi xin nghỉ phép, chẳng lẽ không được đi dạo một chút hay sao? Thương thế của anh ra sao rồi?” Tầm mắt chuyển tới cánh tay phải đang bị băng bó của Bạch Tuyết Lam.

Không biết là do thuốc tê khiến Bạch Tuyết Lam không được tỉnh táo như thường ngày, hay do bị thương khiến tâm trạng không tốt, hừ mũi: “Tôi bị thương khiến cậu vui lắm đúng không? Cậu hận người ta không dùng một viên đạn mà bắn chết tôi luôn đi, đúng không?”

Tuyên Hoài Phong tức đến nỗi ngẩn người.

Cãi nhau với cái tên mặt dày vô liêm sỉ này quả nhiên là phí lời.

Lười nháo lên với hắn, lập tức xoay người đi ra ngoài phòng.

Bạch Tuyết lam đại khái cũng biết mình vì tức giận mới nói vậy, chẳng buồn quan tâm.

Phá lệ không gọi y quay lại, tùy ý để y ra ngoài.

Tuyên Hoài Phong ra khỏi phòng ngủ của Bạch Tuyết Lam, hỏi người ngoài cửa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tổng trưởng ra ngoài lại không có vệ binh đi theo?”

Mọi người trả lời loạn cả lên.

“Gần đây, mỗi lần tổng trưởng ra ngoài đều có vệ binh đi theo, nhưng những người mai phục cũng không ít, nghe nói có khoảng bảy, tám người.”

“Bọn họ mai phục trên đường, bàn tính trước là chặn ở con đường mà tổng trưởng vẫn thường xuyên đi qua để tới tổng thự.”

“Có mang đao, cũng có cả súng thường.”

“Tất cả vệ binh đều lấy kiếm ra, liều chết chống đỡ, có hai người đã chết, hai người bị thương rất nặng…”

“Tài xế sợ đến mức tái xanh mặt mày, may mắn còn giữ được cái mạng nhỏ.”

“Lúc tổng trưởng từ trên xe bước xuống, cả người đều là máu, quả thật khiến chúng tôi sợ chết đi được.”

Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ nhốn nháo, nói loạn cả lên, xua tay bắt bọn họ dừng lại, hỏi: “Miệng vết thương là do vị bác sĩ nào băng bó? Người ta đã rời đi chưa?”

Quản gia nói: “Bác sĩ được mời tới là phó viện trưởng của bệnh viện Kinh Hoa, chuyên gia điều trị ngoại thương. Hắn sợ vết thương có chuyển biến xấu nên tạm thời không dám rời đi, vẫn chờ ở trong gian phòng bên cạnh.”

Tuyên Hoài Phong đi tới gian phòng mà quản gia nói.

Quả nhiên, bên trong có một bác sĩ mặc áo blu, đeo một chiếc kính gọng vàng, đang nói chuyện với một người trẻ tuổi hơn, có lẽ là phụ tá của hắn.

Vừa thấy Tuyên Hoài Phong bước vào, hai người đều nhanh chóng đứng lên.

Đầu tiên, Tuyên Hoài Phong tự giới thiệu về mình, hỏi phó viện trưởng: “Tình hình của tổng trưởng nhà chúng tôi như thế nào rồi?”

Từ phó viện trưởng trầm ngâm nói: “Cũng không quá mức nghiêm trọng, vết thương trên cánh tay là do viên đạn xuyên qua, may mắn là không gây tổn thương đến phần xương. Nhưng phải nghỉ ngơi cẩn thận. Dù sao cũng là thân thể của con người, rất nhiều việc không thể đoán trước được. Hơn nữa, thân thể của Bạch tổng trưởng rất quan trọng, tôi cũng không dám hoàn toàn cam đoan chuyện gì cả.”

Tuyên Hoài Phong gật đầu: “Đây là tất nhiên. Ngài còn dặn dò thêm điều gì không?”

“Tôi kê đơn thuốc, cần phải uống thuốc đúng hạn mới được.” Từ phó viện trưởng cũng thường xuyên khám bệnh cho các nhân viên cao cấp của chính phủ, biết tính tình bọn họ rất khó đoán, cười nói: “Công việc của tổng trưởng rất bận rộn, nếu đôi khi ngài ấy quên uống thuốc thì mong Tuyên sĩ quan nhắc nhở.”

“Được, tôi sẽ làm như vậy.”

“Chuyện đó là đương nhiên, Tuyên sĩ quan rất có trách nhiệm với chức vụ của mình. Còn nữa, nếu tổng trưởng chịu tới bệnh viện kiểm tra là tốt nhất. Nếu thực sự không dành được thời gian thì gọi điện để tôi tới đây một chuyến cũng được.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Bao lâu thì tái khám?”

Từ phó viện trưởng suy nghĩ, lộ vẻ khó xử: “Một tuần một lần, sợ tổng trưởng ngại phiền toái, nhưng hai tuần một lần lại sợ vết thương có chuyển biến bất thường, như vậy thì phụ sự giao phó của Bạch tổng lý…”

“Bạch tổng lý?”

“Đúng vậy. Bạch tổng lý vừa tự mình dặn dò tôi một lần, nói phải tận tâm giúp Bạch tổng trưởng nhanh chóng khôi phục. Tuyên sĩ quan không biết Bạch tổng lý tới đây?”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới biết, thì ra anh họ của Bạch Tuyết Lam, thủ tướng quốc gia cũng tới thăm. Bản thân mình là sĩ quan phụ tá lại còn tới muộn hơn cả hắn, trên mặt có chút nóng, ngượng ngùng nói: “Tôi đã nhớ kỹ những lời Từ phó viện trưởng dặn dò. Vậy thì một tuần tái khám một lần đi, tôi sẽ sắp xếp thời gian của tổng trưởng.”

Cảm ơn Từ phó viện trượng một lượt, sau đó lại hỏi tình trạng vết thương của Bạch Tuyết Lam có ổn định hay không, liệu hắn có thể ở lại một đêm để quan sát hay không.

Từ phó viện trưởng biết thân phận quan trọng của Bạch Tuyết Lam nên lập tức đồng ý.

Tuyên Hoài Phong hỏi xong mọi chuyện mới ra khỏi phòng.

Vừa bước ra đã gặp Tôn sĩ quan.

Hai vị sĩ quan phụ tá đứng ở hành lang nói chuyện, Tuyên Hoài Phong hỏi: “Có biết là ai gây ra hay không?”

Tôn sĩ quan nói: “Bắt được hai người, đang nhốt trong cục cảnh sát, chắc là đang thẩm tra để tìm ra kẻ đứng sau vụ này. Nhưng theo tôi thấy, hơn một nửa là do mấy tên buôn thuốc phiện sống gây ra.”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày: “Lá gan của bọn họ lớn như vậy?”

Tôn sĩ quan nói: “Người hút nha phiến sẽ càng ngày càng nghiện, đến vợ mình còn bán để lấy tiền hút tiếp ấy chứ. Mấy tên này đều táng gia bại sản vì mua thuốc. Cái nghề này chính là một vốn bốn lời, vậy nên bọn chúng rất liều mạng. Kỳ thực, trước kia lộ ra phong thanh vài chuyện, nhân viên hải quan của chúng ta cũng bị tập kích trên đường khá nhiều. Vì đề phòng chuyện đó nên Tổng trưởng tăng cường vệ binh, bằng không thì vì sao mỗi lần Tuyên sĩ quan cậu ra ngoài đều có nhiều người đi theo như vậy?”

Tuyên Hoài Phong ngẩn người.

Y vẫn nghĩ những vệ binh kia được phái tới để theo dõi mình, thì ra bên trong đó còn ẩn chứa bí mật như vậy.

Bản thân đã trách lầm Bạch Tuyết Lam quá nhiều.

Không khỏi than một tiếng: “Tại sao tổng trưởng không nói cho tôi biết việc này?”

Tôn sĩ quan không dám xen vào chuyện giữa Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong, chỉ cười cho có lệ: “Đôi khi chúng tôi cũng không đoán được suy nghĩ của tổng trưởng. À, tôi còn phải tới cục cảnh sát một chuyến, nơi này nhờ cậu lo vậy.”

Tuyên Hoài Phong cùng Tôn sĩ quan tách ra, đi một lúc mới phát hiện mình đang đứng trước cửa phòng ngủ của Bạch Tuyết Lam.

Y vừa rời đi là do tức giận, hiện tại lại tự động trở về thì có ngượng.

Hơn nữa, ai biết tên Bạch Tuyết Lam kia có được một tấc lại muốn tiến một thước, nhân cơ hội làm khó dễ hay không.

Nhưng là, nếu cứ quay về phòng của mình như vậy, để cấp trên đang bị thương ở một bên, không thèm quan tâm tới thì cũng không nên.

Nghĩ tới nghĩ lui, y đã có quyết định, gọi quản gia tới: “Ông đi hỏi bác sĩ xem người bệnh cần phải kiêng ăn những thứ gì, sau khi hỏi rõ thì tới phòng bếp, bảo bọn họ làm mấy món bồi bổ cho tổng trưởng.”

Chờ quản gia đi rồi, y lại nói với người hầu đang đứng trước cửa: “Mọi người đi làm việc của mình đi, nếu tổng trưởng cần gì thì tôi sẽ gọi mọi người.”

Tất cả mọi người đều nghe lời y mà rời đi.

Tuyên Hoài Phong tự bưng một chiếc ghế đặt trước cửa, sau đó lấy một quyển sách, ngồi xuống, vừa xem vừa nghe ngóng tình hình của Bạch Tuyết Lam.

Quyển sách kia là do y tùy ý lấy trên giá sách, vừa ngồi xuống, nhìn kỹ mới biết đây là quyển “loạn thế giai nhân”, không khỏi hơi mím môi, cười khổ.

Trước kia, y nghe nói quyển sách này cũng hay nên mượn về đọc. Vội vàng đọc hơn nửa quyển mới cảm thấy chẳng có gì thú vị, viết không tồi, nhưng không phù hợp với sở thích của đàn ông. Hầu hết những người đọc nó đều là phụ nữ.

Hiện tại, y không muốn vì đổi một quyển sách mà phải đứng lên một chuyến nữa, đành phải tùy tiện mở ra xem.

Không nghĩ tới, cẩn thận đọc lại mới thấy cảm giác khác hẳn so với lần trước. Vô tình, y bắt đầu chăm chú đọc.

Càng đọc càng say mê.

Tới phần sau, thấy Hác Tư Gia ngã xuống từ cầu thang, sau khi tỉnh lại liền kêu khóc: “Tôi hận anh ta.” Bạch Thụy nghe được, đứng ở bên ngoài liền cảm thấy đau khổ vô cùng. Tuyên Hoài Phong không kiềm được sự đồng cảm, cũng vì hắn mà thở dài một hơi.

Bỗng nhiên lại nghe được tiếng người hỏi: “Đọc sách thì cứ đọc đi, cậu ca thán, tức giận cái gì?” Giọng nói truyền tới từ phía sau khiến Tuyên Hoài Phong sợ tới mức lông tơ khắp cơ thể đều dựng đứng, nhanh chóng quay đầu lại.

Thì ra là Bạch Tuyết Lam, cánh tay băng bó được cố định lại, treo lên cổ, vui vẻ dựa trên cửa phòng nhìn y.

Tuyên Hoài Phong thấy hắn bỗng nhiên xuất hiện không một tiếng động, hù mình sợ chết khϊếp, lập tức nhíu mày giận dữ.

Muốn mắng hắn cũng không được, thấy cánh tay hắn bị băng bó nên không muốn bỏ đá xuống giếng, suy nghĩ một lát liền bình ổn tinh thần, thản nhiên nói: “Anh ra đây làm gì? Bác sĩ nói anh mất máu nhiều, hẳn là nên nằm trên giường tĩnh dưỡng mới phải. Muốn uống trà thì gọi một tiếng ra ngoài cửa là được rồi.”

Đóng sách, đặt trên ghế, đi tới dìu Bạch Tuyết Lam trở về phòng.

Bạch Tuyết Lam chỉ bị thương ở cánh tay, đi đứng vẫn hoàn toàn bình thường, thấy Tuyên Hoài Phong tiến tới dìu mình liền mừng rỡ như ăn được thuốc tiên, cả cơ thể đều cảm thấy bay bổng, cố ý bước đi tập tễnh, nửa người dựa lên vai Tuyên Hoài Phong, bước từng bước tới bên giường.

Lúc ở trên giường còn cố ý ‘hừ hừ’ vài tiếng, nhăn nhíu mặt mày giả vờ đau đớn.

Tuyên Hoài Phong sợ lúc mình dìu hắn tới giường đã vô ý đυ.ng tới vết thương trên cánh tay phải, giật mình hỏi: “Sao rồi? Đυ.ng tới miệng vết thương sao?”

Bạch Tuyết Lam lắc đầu: “Có thể là dược tính của morphine đang tan nên càng lúc càng đau.”

“Tôi gọi bác sĩ tới tiêm cho anh thêm một chút morphine nhé?”

Bạch Tuyết Lam vẫn lắc đầu: “Morphine không khác nha phiến là mấy, dùng nhiều sẽ nghiện, không cần đâu.”

Tuyên Hoải Phong hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Bạch Tuyết Lam lại ‘hừ hừ’ hai tiếng, làm bộ như đau đớn, nghiến răng nói: “Biết làm sao bây giờ? Chỉ có thể kiên nhẫn nằm trên giường chịu đựng một chút thôi.” Ngả người ra phía sau, tựa đầu lên chiếc gối mềm, khẽ khép mắt.

Tuyên Hoài Phong nhìn dáng vẻ của hắn giống như vô cùng đau đớn, nhưng y cũng không biết giải quyết như thế nào, trong lòng có chút khó chịu.

Thầm nghĩ, ngày thường bá đạo ngang ngược, bỗng nhiên lâm vào tình cảnh này, không biết có nên nói như vậy là ác giả ác báo không nữa.

Nhưng người hiển hách uy phong như hắn, khi bị người ta đánh lén sẽ đáng thương hơn người bình thường một chút.

Tuyên Hoài Phong liếc Bạch Tuyết Lam một cái, cảm thấy hắn xứng đáng bị như vậy.

Lại liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy bản thân mình sung sướиɠ khi người ta gặp họa, thực tình còn đáng ghét hơn cả hắn.

Tiếp tục liếc nhìn hắn một lần, nhớ tới những lần Bạch Tuyết Lam làm khó dễ mình liền dùng bất kể thủ đoạn nào, hiện tại, người bị hắn ức hϊếp lại phản kháng, ăn một phát đạn cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Cái này người ta gọi là ác nhân đều có ác nhân ma. (gieo nhân nào thì gặp quả nấy)

Nhưng mà…..

Lại liếc liếc hắn lần nữa, Tuyên Hoài Phong lập tức cảm thấy xấu hổ.

Lần này, có lẽ phần lớn đều do đám người buôn nha phiến hãm hại Bạch Tuyết Lam. Bọn người buôn bán nha phiến quả thực rất khốn kiếp, hại nước hại dân, mặc kệ Bạch Tuyết Lam có xấu xa như thế nào thì sự việc lần này hắn làm như vậy cũng không sai.

Bản thân mình không hận bọn người buôn bán nha phiến kia thì thôi, đã vậy lại còn đứng cùng trận tuyến với bọn hắn, mong chờ Bạch Tuyết Lam gặp họa.

“Nếu cha còn sống, biết mình không phân biệt phải trái trắng đen, nói không chừng sẽ rút súng bắn chết đứa con ngu ngốc này.”

Bạch Tuyết Lam nhắm mắt nằm trên giường, tiếp tục rêи ɾỉ, vụиɠ ŧяộʍ hé mắt, thấy Tuyên Hoài Phong vẫn đứng bên giường, chưa rời đi, trên gương mặt tuấn tú kia lại vô cùng do dự, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa vui vẻ.

Sớm biết như vậy, hắn tình nguyện ăn thêm hai phát đạn, bị thương nhiều một chút mới được.

Hắn thở hổn hển mấy hơi, cố gắng mở mắt, hơi thở mong manh nói: “Tôi nằm khó chịu, cậu dìu tôi ngồi dậy một chút đi.”

Tuyên Hoài Phong khuyên nhủ: “Ngồi dậy làm cái gì? Không phải ngồi dậy cũng không thoải mái sao?”

Tuy miệng nói như vậy nhưng vẫn cẩn thận nâng hắn ngồi dậy, đặt hai chiếc gối mềm sau thắt lưng để hắn dựa vào.

Bạch Tuyết Lam sợ y bỏ đi, nhưng miệng vẫn cố ý nói: “Thật có lỗi, đáng lẽ hôm nay cậu tới thăm Niên gia, chỉ vì tôi mà phải trở về đây. Thực ra vết thương của tôi cũng không nặng lắm, nếu cậu muốn đi thăm Niên phu nhân thì cứ đi đi, không cần nán lại đâu.”

Còn nói: “Cậu gọi người hầu tới đây cho tôi, tôi chỉ đau một chút thôi, chỉ cần có người ở đây trò chuyện là được rồi.”

Ngược lại, Tuyên Hoài Phong hoàn toàn tin lời hắn nói, nghĩ một chút, nói: “Được rồi, vậy anh chờ một chút.”

Xoay người đi ra ngoài.

Bạch Tuyết Lam trợn tròn hai mắt.

Hắn vốn nghĩ Tuyên Hoài Phong rất mềm lòng, thấy mình đau đớn vì bị thương, tuyệt đối sẽ không bỏ mình lại mà rời đi.

Không ngờ, lạt mềm buộc chặt không thành công lại rơi vào cảnh trộm gà không xong còn mất nắm gạo, hối hận vô cùng.

Trơ mắt nhìn Tuyên Hoài Phong đi ra khỏi phòng, gấp đến độ ruột gan nóng bừng, nhưng không dám nhảy xuốn giường đuổi theo. Nếu đuổi theo, chẳng phải màn kịch vừa rồi sẽ bị vạch trần? Đến lúc đó, Tuyên Hoài Phong lại chẳng ghét mình đến chết hay sao?

Bạch Tuyết Lam nghiến răng, hung hăng đấm một quyền xuống giường, thân thể vừa động đã khiến miệng vết thương trở đau.

Thân đau lại thêm lòng đau, cảm giác đau đớn mỗi lúc một rõ rệt, hắn ôm cánh tay phải, cố gắng nâng mu bàn tay xoa xoa trán. Khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó lại hiện lên vài phần hung bạo.

Chính là không thuốc nào có thể chữa khỏi cơn đau này. Bỗng nhiên lại có tiếng bước chân quen thuộc vang tới.

Bạch Tuyết Lam nghiêng đầu lại thấy bóng người lướt qua cửa sổ, chỉ chốc lát, Tuyên Hoài Phong đã xuất hiện trước cửa phòng.

Cầm một quyển sách trong tay, thấy ánh mắt sáng rực của Bạch Tuyết Lam, sắc mặt nghi hoặc nhìn về phía mình, y không khỏi thốt lên: “Có phải lại đau đớn không? Để tôi đi tìm bác sĩ tới khám một chút.”

Bạch Tuyết Lam sợ y lại xoay người bỏ chạy, chờ y lại gần một chút liền dùng cánh tay trái chưa bị thương mà kéo y trở lại, hỏi: “Cậu vừa đi đâu vậy?”

“Tôi nghe nói, khi người ta bị thương, nếu có thể rời đi lực chú ý của họ thì cảm giác đau đớn sẽ giảm đi, cho nên tôi đi lấy cái này tới.” Tuyên Hoài Phong cho hắn xem quyển sách trong tay mình.

Thì ra là quyển sách tiếng Pháp mà trước kia Bạch Tuyết Lam đã từng dùng.

Tuyên Hoài Phong nói: “Có vài chỗ tôi không hiểu lắm, phát âm cũng không chính xác, nếu anh muốn tìm người trò chuyện cho đỡ buồn thì vừa vặn có thể dạy tôi. Chung quy cũng có thể rời đi lực chú ý vào vết thương.”

Bạch Tuyết Lam vốn nghĩ đã rơi vào cảnh công dã tràng, nay lại vô duyên vô cớ nhặt được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, rơi trúng đầu hắn, khiến hắn vui mừng vô cùng, cười nói: “Được! Không còn gì có thể tốt hơn!”

Hắn cười rất vui vẻ, Tuyên Hoài Phong cảnh giác liếc hắn một cái.

Bạch Tuyết Lam nhanh chóng ho khan hai tiếng, làm bộ như đau đớn phát tác, ôm miệng vết thương nhíu mày một lúc.

Tuyên Hoài Phong không an tâm, hỏi: “Không phải anh đang lừa tôi đấy chứ?”

Bạch Tuyết Lam nghiêm mặt nói: “Tôi lừa cậu làm gì? Tay tôi bị đạn bắn lủng một lỗ, có ai lừa gạt người khác như vậy sao? Được rồi, cậu không tin tôi bị thương thì để tôi cởi bỏ lớp vải này cho cậu kiểm tra.”

Nói xong, đưa tay định cởi vải băng bó.

Sao Tuyên Hoài Phong có thể để Bạch Tuyết Lam làm loạn như vậy được, lập tức ngăn hắn lại, chậm rãi khuyên nhủ một phen, sau đó đem một chiếc ghế đặt ở đầu giường của hắn, ngồi xuống, mở quyển sách tiếng Pháp ra.

Lại lấy một tờ giấy viết đầy ghi chú, chỉ vào những nơi không hiểu, hỏi từng từ từng từ.

Hiếm khi Bạch Tuyết Lam thấy Tuyên Hoài Phong ngoan ngoãn chủ động tiếp cận nên cũng nghiêm túc dạy dỗ. Tuyên Hoài Phong hỏi cái gì, hắn lập tức tỉ mỉ giải thích, ngữ khí dịu dàng, thái độ kiên nhẫn, phân tích tỉ mỉ đến nỗi cả thầy giáo dạy tiếng Pháp cũng không theo kịp.

“Tạm biệt là aurevoir.” Tiếng Anh của Tuyên Hoài Phong vô cùng tốt, nhưng tiếng Pháp chỉ mới ở mức độ nhập môn, phát âm cũng không được trôi chảy: “Bonnenuit là ngủ ngon, vậy cảm ơn thì sao? Phát âm như thế nào?”

Cầm bút, lại viết hai đoản từ lên tờ giấy, nghiêng mặt, nghiêm túc nhìn Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam nói y đưa bút cho mình.

Tuyên Hoài Phong thấy thân thể hắn không khỏe nên vội vàng nói: “Không cần vội, tay của anh đang bị thương.”

“Không sao, tôi có thể viết bằng tay trái nữa.” Hắn liếc nhìn Tuyên Hoài Phong một cái: “Cậu không tin thì tôi viết cho cậu xem, chỉ cần cậu giúp tôi giữ giấy là được.”

Tuyên Hoài Phong đưa tờ giấy đã viết được mấy dòng tới trước mặt hắn, ngồi lên giường, kề sát bên cạnh để hắn viết dễ dàng hơn.

Bạch Tuyết Lam thực sự dùng tay trái ‘xoát xoát’ viết vài từ, cười nói: “Đây là cảm ơn, merci. Tôi rất thích cách phát âm của từ này, cậu thử đọc theo tôi xem.” Tự mình đọc một lần.

Tuyên Hoài Phong lập tức đọc theo.

“Merci.” Đọc xong mới phát hiện mình bị Bạch Tuyết Lam lừa, nâng mắt liếc hắn một cái.

Có điều, người ta đã cực khổ làm thấy giáo dạy tiếng Pháp miễn phí cho mình, nói một câu cảm ơn cũng là điều nên làm. Vậy nên y cũng không nói tiếng nào, chỉ im lặng thu giấy về.

Bạch Tuyết Lam nhìn vẻ mặt điềm đạm của y, l*иg ngực bỗng nhiên cảm thấy thật nóng. Giống như bị nướng trên chiếc bếp lò thật lâu, chậm rãi, bắt đầu vô cùng nóng lòng, nhìn vẻ mặt xinh đẹp chăm chú suy nghĩ của Tuyên Hoài Phong, trái tim nhịn không được mà đập loạn nhịp. Thấy Tuyên Hoài Phong muốn lấy giấy và bút đứng lên khỏi giường, hắn kìm lòng không được liền nắm lấy cổ tay y, thấp giọng nói: “Cậu ngồi xa như vậy làm gì? Sợ tôi lây bệnh sang cho cậu sao?”

Lôi kéo Tuyên Hoài Phong vào lòng.

Nhất thời, Tuyên Hoài Phong sợ đυ.ng vào miệng vết thương của hắn nên cũng không dám giãy dụa, trong lúc do dự đã bị hắn kéo lên giường, la lên hỏi: “Anh làm cái gì?”

Bạch Tuyết Lam đặt một tay lên miếng vải băng bó vết thương, nghiêng người, đem chân nhẹ nhàng đè ép Tuyên Hoài Phong, cười nhẹ: “Cậu thử đoán xem tôi muốn làm gì? Hừ, kỳ quái, cậu chỉ đi dạo có một ngày, tại sao tôi lại cảm thấy cậu đi tới mấy năm? Nghe quản gia nói qua, đây gọi là “nhất nhật bất kiến, như cách tam thu.”

Đôi môi đặt trên cần cổ trắng như tuyết của Tuyên Hoài Phong, dục hỏa bốc lên, hôn loạn.

Tuyên Hoài Phong không thể ngờ được, hắn đã bị thương mà cái nết đánh chết cũng không đổi, dám cả gan làm loạn, nhanh chóng đưa hai tay ra ngoài, dùng một chút lực liền đẩy được Bạch Tuyết Lam sang một bên.

Lập tức đừng dậy, bước xuống giường, đứng thẳng người, tức giận nói: “Biết ngay là không thể tin tưởng anh được.”

Bạch Tuyết Lam bị y từ chối, cũng biết bản thân làm hỏng chuyện, đang hối hận không nên để dục hỏa xông lên não. Hắn cố gắng nghĩ cách giải thích, không ngờ vừa nghe thấy Tuyên Hoài Phong nói những lời này lại đυ.ng ngay tới điều mà hắn luôn để trong lòng, xoay người ngồi xuống, mặt lạnh hỏi: “Tôi là người như thế nào? Người như tôi thì làm sao? So ra vẫn kém vị công tử tôn quý như cậu? Hay là kém cạnh so với đại thiếu gia trông được mà không dùng được như Lâm Kỳ Tuấn?”

Tuyên Hoài Phong biết hắn bị đánh lén, lo lắng nên không để ý tới chuyện buổi sáng. Hiện tại nghe Bạch Tuyết Lam nhắc tới Lâm Kỳ Tuấn, không hiểu vì sao trong lòng bỗng đau nhói, vô cùng phiền muộn.

Thầm nghĩ, Kỳ Tuấn nói hiện tại y đã thay đổi, tất cả đều do tên Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra làm phiền như Bạch Tuyết Lam.

Chính mình nhất định đã điên rồi, thế nhưng còn vì hắn trúng mai phục bị thương mà lo lắng.

Càng nghĩ kỹ lại càng cảm thấy kẻ bị thương trước mắt thật đáng giận, quả thực là tội ác tày trời, chỉ đơn giản quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Đúng vậy! Anh có chỗ nào so được với Kỳ Tuấn? Chẳng qua là có ông anh làm tổng lý thôi, ỷ vào gia thế mà tác oai tác quái thì có gì hay ho? Người như anh, có một chỗ dựa vững chắc thì chính là ác bá một phương, không có chỗ dựa thì cũng chỉ biết lừa gạt hãm hại người khác, có gì đặc biệt hơn người?”

Bạch Tuyết Lam giận dữ, liều chết nhìn chòng chọc Tuyên Hoài Phong một lát, cắn răng cười nói:

“Được, cậu mắng tôi được lắm! Cậu cho rằng nếu không có tôi, cậu và Kỳ Tuấn sẽ được sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau? Cậu cứ chờ mà xem. Cứ chờ tới một ngày chúng ta không ở bên nhau, tôi cũng chết tâm với cậu, để xem đến lúc đó bọn hắn chà đạp cậu như thế nào. Cũng phải, kẻ đáng hận nhất trên đời này chính là loại người như tôi, không có tôi chèn ép thì những thứ khổ sở khác cũng không kém cạnh gì đâu, cùng lắm thì giống Bạch Vân Phi thôi, đi nịnh hót đám lão gia, phu nhân kia. Bọn họ muốn cậu cười thì cậu phải cười, kêu cậu khóc thì cậu phải khóc, nói cậu xướng thì cậu bắt buộc phải xướng, nói cậu nằm, cậu phải lập tức ngoan ngoãn nằm xuống. Chiếc đồng hồ trên tay hắn, cậu nghĩ hắn phải ở bên Lâm Kỳ Tuấn mấy đêm mới nhận được?”

Tuyên Hoài Phong chưa nghe xong đã hung hăng dậm chân: “Anh vô sỉ! Anh ngậm máu phun người!”

Tức giận đi về phía cửa.

Bạch Tuyết Lam cười cợt trên sự tức giận của y: “Tôi ngậm máu phun người? Hiện tại, mấy vị đại thiếu gia lắm tiền, có tên nào không bao vài người ở bên ngoài? Cậu cho rằng Lâm Kỳ Tuấn sẽ tình nguyện vì cậu mà chờ đợi một mình? HỪ! Cậu cũng quá đề cao hắn! Hắn ta nhiều tiền, số đào kép hắn bao bên ngoài đâu chỉ có một mình Bạch Vân Phi? Từ Phúc Thái chuyên đóng vai bà già trong đoàn hát Vịnh Hương, Ngọc Tinh Oánh mới xuất đạo, cậu thử hỏi hắn một chút xem, đều là người quen của hắn cả!”

Âm thanh chưa dứt thì Tuyên Hoài Phong đã lao ra ngoài, lảo đảo bước đi.

Bạch Tuyết Lam thấy bóng dáng y biến mất khỏi phía bên kia sương phòng, một đầu lửa giận bỗng nhiên lạnh xuống, biến thành một khối băng lớn.

Ngồi ở trên giường, buồn bã, thất vọng.

Không biết ngây ngốc bao lâu, hắn mới gọi người hầu tới, nói muốn kiếm tài xế đưa Tuyên Hoài Phong tới Niên trạch tới đây.

Tài xế vừa tới, Bạch Tuyết Lam lập tức hỏi: “Hôm nay Tuyên sĩ quan ra ngoài đã tới những nơi nào? Gặp những ai? Tại sao tới giữa trưa vẫn chưa tới Niên gia?”

Tài xế nói: “Xe hơi bị tắc trên đại lộ Bình An, Tuyên sĩ quan xuống xe, vốn nói là muốn mua một chút bánh ngọt cho Niên phu nhân, sau đó lại gặp được một tiểu thư trẻ tuổi tên Lê Hoa. Tiếp theo lại gặp được Lâm thiếu gia. Lâm thiếu gia nói muốn mời Tuyên sĩ quan ăn một bữa cơm, hai người bọn họ tới khách sạn Hoa Hạ ăn một bữa đồ tây.”

Bạch Tuyết Lam vừa nghe chữ “Lâm”, phảng phất như có một nhát dao khắc sâu vào lòng.

Miệng vết thương trên cánh tay phải cũng co rút, đau đớn vô cùng.

Đau đến không thể nào chịu đựng, nếu dỡ băng vải để xem miệng vết thương, nói không chừng máu chảy đầm đìa tạo thành một chữ “Lâm” bằng không chính là chữ “Tuyên”!

Hắn phái người gọi Tôn sĩ quan tới, nói: “Mấy tên vệ binh đi theo Hoài Phong hết sức ngu ngốc, nói đưa tới Niên trạch mà lại để cậu ấy đi lại lung tung, tại sao lại để xảy ra chuyện đó? Cậu đi truyền lời, mấy tên vệ binh đó, mỗi người đều bị phạt quất ba mươi roi, cho bọn hắn bài học, lần sau nhớ làm việc cẩn thận.”

Đuổi Tôn sĩ quan, tài xế và tất cả người hầu đi ra ngoài, ngồi đến mười phút, hắn càng cảm thấy phiền não không sao chịu nổi. Miệng vết thương cũng càng ngày càng đau.

“Quản gia!” Bạch Tuyết Lam ngồi trên giường, nghiêm mặt rống ra ngoài cửa: “Các người chết hết ở đâu rồi? Mang rượu tới đây! Lấy Vodka!”

Hết tập 7!