Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 7

Chương 7: Tuyệt thực thất bại
Nửa nén hương sau, một dĩa tôm nướng – món chiêu bài do Trần mụ đích thân ra tay – đã được Độc Cô Lưu Vân đưa đến trước mặt Chu Mộ Phỉ.

Độc Cô Lưu Vân ôm Cục Lông Nhỏ đang giả đò ngủ ở trên giường xuống, chuyển đến cái dĩa cạnh bàn, để cho mùi hương nồng đậm thơm phức xộc thẳng vào mũi nó, sau đó cẩn thận lột vỏ tôm, lộ ra lớp thịt mềm mềm khiến người ta thèm nhỏ dãi, lại vặt đầu tôm chân tôm đi, cuối cùng đặt con tôm ngay ngắn chỉnh tề vào cái dĩa trước mặt Cục Lông Nhỏ.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, thấy Cục Lông Nhỏ vẫn thờ ơ giả bộ ngủ như cũ, Độc Cô Lưu Vân dứt khoát cầm lên một con tôm đã được lột vỏ sạch sẽ, tay kia kéo lấy cánh Cục Lông Nhỏ, đem tôm tới bên cạnh cái mỏ nhọn nhọn của nó, bắt đầu dẫn dắt từng bước: “Cục Lông Nhỏ mau nhìn này, đây là tôm nướng ta cầu xin Trần mụ nướng cho ngươi, ngươi ngửi xem rất thơm a! Trần mụ chỉ làm món này mỗi khi tết đến thôi, ngày thường rất hiếm khi được ăn, ngươi lần này có lộc ăn rồi!”

…… Thơm quá !

Chu Mộ Phỉ lập tức cảm thấy nước miếng của mình lại bắt đầu tràn ra nữa rồi.

Cái dạ dày rỗng tuếch tạo phản bắt đầu khó chịu, mãnh liệt kháng nghị mình bất công với nó, cường liệt yêu cầu quyền lợi.

Hương vị kia quá thật quá mức hấp dẫn chim, Chu Mộ Phỉ nhịn không được hé mắt ra nhìn, một con tôm được lột vỏ sạch sẽ lộ ra miếng thịt mềm mềm hồng tươi lập tức ánh vào mi mắt.

Vì thế, đôi mắt đang hé nửa kia lập tức trợn tròn.

Phải biết rằng tôm là món y thích ăn nhất, lúc trước y có ăn nhiều tới mức nào cũng không biết ngán là gì.

Hơn nữa món tôm này rất thơm, so với món tôm y ăn trong nhà hàng năm sao còn muốn thơm hơn!

Màu sắc cũng rất tốt, hương vị khẳng định không cần nói nữa!

Chu Mộ Phỉ nhìn con tôm được dâng đến tận miệng, đôi mắt thèm ăn cơ hồ phát ra toàn bộ ánh sáng.

“Cục Lông Nhỏ,” Độc Cô Lưu Vân lắc lắc con tôm trước mắt y, “Ta không có lừa ngươi, tôm do Trần mụ nướng là tuyệt nhất nhân gian, con tôm thơm ngon như vậy nếu không ăn thử một miếng thì quả là rất đáng tiếc. Ngươi nếm thử một ngụm nha, chỉ có một miếng đâu có ảnh hướng đến kế hoạch tuyệt thực của ngươi. Ngươi có thể tiếp tục tuyệt thực, ta thề sau này sẽ không khuyên ngươi ăn nữa!”

Cho dù câu cuối cùng của Độc Cô Lưu Vân hoàn toàn không có chút thành thật nào, nhưng vì tránh để hắn tiếp tục ở bên tai mình lải nhải như nữ nhân, Chu Mộ Phỉ quyết định nếm thử món tôm trên tay hắn coi như là tượng trưng.

Giống như hắn nói, chỉ một ngụm, không có bao nhiêu ảnh hưởng đến kế hoạch.

Chu Mộ Phỉ an ủi bản thân, sau đó há miệng ngậm lấy con tôm Độc Cô Lưu Vân đưa đến miệng mình, thật cẩn thận mổ lấy một ngụm.

Một ngụm mổ xuống, rốt cục, dừng không nổi.

Mùi vị món tôm thật sự là quá ngon, khiến Chu Mộ Phỉ ăn một miếng xong lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, vì thế kết quả chính là, niềm tin kiên định nguyên bản của y bởi vì mỹ thực trước mặt mà vỡ thành từng mảnh chỉ trong một kích, không thể không chế nổi mà ăn sạch cái đĩa tôm!

Sau khi qua được một nửa chung trà nhỏ, Chu Mộ Phỉ kinh ngạc nhìn cái đĩa bị mình càn quét không còn sót lại gì, cảm nhận cơn chướng bụng cường liệt, hối hận đến mức khóc không ra nước mắt.

Y biết, bởi vì bản thân nhất thời thèm ăn, hai ngày cố gắng đã hoàn toàn đổ sông đổ biển bể tan tành.

Trái ngược với vẻ uể oải của y đó là, sau hai ngày Độc Cô Lưu Vân mặt ủ mày chau rốt cục cũng thở ra được một hơi dài, lộ ra nụ cười vui mừng.

Chỉ cần Cục Lông Nhỏ đồng ý ăn một lần, vậy lần sau tiếp tục dụ nó cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nói không chừng còn có thể đánh bay luôn cái ý niệm tuyệt thực trong đầu nó nữa.

Dù sao loại chuyện tuyệt thực này cần phải có một ý chí cường đại để duy trì, một khi đã bị đánh gãy, muốn bắt đầu lại rất là khó khăn.

Cho dù là người cũng không chắc có nghị lực như vậy, huống chi chỉ là một con chim.

Đương nhiên, Độc Cô Lưu Vân có thể nghĩ đến, Chu Mộ Phỉ tất nhiên cũng đã nghĩ tới.

Y so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn cả, lúc trước y đã dùng bao nhiêu nghị lực và quyết tâm từ chối mỹ thực, vì thế y biết, một lần phá giới này, e là không thể quyết tâm tuyệt thực lần hai rồi.

Việc này khiến y vừa uể oải vừa tức giận, nhịn không nổi mà dùng đôi mắt đen tràn ngập lửa giận nhìn trừng trừng Độc Cô Lưu Vân.

Nếu không phải cái tên gia hỏa nhiều chuyện này trăm phương ngàn kế dùng đủ loại món ngon tới dụ mình, y làm sao có thể thất bại trong gang tấc như thế được!

Đây đều là lỗi của thằng nhóc!

Chu Mộ Phỉ phẫn nộ “Thu” một tiếng, xoay người nhảy vào trong hộp giấy, sau đó không chút khách khí đánh rắm ngay hướng Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân bởi vì Cục Lông Nhỏ bắt đầu ăn lại mà vui mừng khôn xiết, dĩ nhiên sẽ không để ý đến động tác dỗi hờn của nó.

Cúi đầu nhìn chén nước đã hai ngày chưa hề động qua ở trên bàn, hiện tại đã trở nên lạnh lẽo, Độc Cô Lưu Vân đưa tay vào trong hộp giấy vỗ về trấn an Cục Lông Nhỏ, nói: “Cục Lông Nhỏ, ngươi ăn nhiều tôm như vậy nhất định là khát nước rồi, ta đem đĩa trở lại phòng bếp, sau đó sai người đưa chút nước ấm cho ngươi nhé.”

Nhắc tới mới nhớ, Chu Mộ Phỉ cảm thấy yết hầu mình khát khô rất cần nước uống, bất quá hiện tại y đang nổi nóng, cho dù trong lòng cực kỳ mong mỏi có một ly nước ấm để uống, nhưng vẫn ngạo kiều lựa chọn hờ hững với Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân đối với sự lạnh nhạt của y không chút phật lòng, thuận tay gạt hết vỏ tôm vào trong đĩa, đem đồ tới phòng bếp trả cho Trần mụ.

Sau đó hắn rửa tay, sai hạ nhân đưa nước ấm cho Cục Lông Nhỏ, xong việc rồi mới đến tiền thính dùng bữa tối.

Trong lúc Chu Mộ Phỉ ngóng trông chờ đợi, rốt cục cũng có hạ nhân đưa tới một bát nước ấm lớn.

Chu Mộ Phỉ chờ cho người kia ra ngoài rồi mới nhảy ra khỏi hộp giấy, đem miệng vói vào trong chén uống nước.

Uống đến khi cái bụng tròn vo, cảm giác như nước muốn trào ra khỏi cổ họng, Chu Mộ Phỉ mới thỏa mãn táp táp miệng, nhảy trở lại vào hộp giấy, lười biếng dùng miệng chải lông tơ rối bời ở đằng sau lưng.

Việc đã đến nước này, y đương nhiên không thể tiếp tục tuyệt thực được nữa, so với việc rối rắm ép buộc, chi bằng thuận theo tự nhiên, trước cứ tiếp tục cùng thằng nhóc Độc Cô Lưu Vân – không biết sau này có phải là Độc Cô Cầu Bại hay không – hỗn ăn hỗn uống cái đã, chờ sau khi trưởng thành rồi mới xác định con đường sau này đi như thế nào. Có lẽ cũng không quá xấu như dự đoán của y.

Không phải còn có câu ngạn ngữ “Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”* sao, hiện tại tất cả chỉ là do bản thân suy đoán, hết thảy vẫn chưa biến thành kết cục đã định, có lẽ tương lai có thể biến đổi cũng không chừng.

*Sơn cùng thủy tận không lối thoát, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra ánh sáng le lói trong vùng u tối kia.

Nghĩ đến tận đây, nỗi buồn bực uể oải trong lòng Chu Mộ Phỉ đã tiêu tán hơn phân nửa, vì thế nằm lên miếng đệm bông trong hộp bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời cũng để cho đám đồ ăn trong dạ dày có thể im lặng tiêu hóa.

Một lát sau, Chu Mộ Phỉ nghe thấy cửa bị đẩy ra “chi nha” một tiếng, quay đầu lại nhìn, thì ra là Độc Cô Lưu Vân đã dùng xong bữa tối trở lại.

Chu Mộ Phỉ vẫn còn giận hắn phá hư kế hoạch tuyệt thực của mình, vì thế vừa thấy hắn tiến vào liền lập tức xoay người, bày ra thái độ ‘Ta về sau không thèm để ý tới ngươi nữa’.

Độc Cô Lưu Vân thấy Cục Lông Nhỏ vẫn còn bực bội với mình, đương nhiên cũng không muốn mất mặt tự hạ thấp bản thân đi làm lành, liền trở lại bên giường khoanh chân ngồi xuống bắt đầu điều tiết nội lực.

Sáng sớm nay Quý Lăng Hiên thấy tinh thần hắn không tốt, biểu tình lại có chút không vui, tưởng bản thân đã an bài cường độ luyện công quá lớn cho hắn, liền quyết định tiến hành theo chất lượng, tuyên bố giảm thời gian luyện kiếm xuống còn bốn canh giờ.

Tuy Độc Cô Lưu Vân còn nhỏ, nhưng luyện võ lại cực kỳ chăm chỉ, tự giác không cần dùng đòn roi đốc thúc, liền quyết định đem hai canh giờ rảnh kia dùng để tu tập nội lực sớm muộn gì cũng phải luyện thêm một canh giờ.

Một lúc lâu sau, Độc Cô Lưu Vân hành công xong, đứng dậy xuống giường nhìn Cục Lông Nhỏ, phát hiện nó đang nằm ngủ trên cái đệm bông.

Độc Cô Lưu Vân ra ngoài sai hạ nhân mang nước tắm vào trong phòng, sau đó vươn tay nâng Cục Lông Nhỏ lên, vừa chuẩn bị đánh thức nó, thì đã thấy Cục Lông Nhỏ tự tỉnh dậy.

“Cục Lông Nhỏ, tắm rửa.” Độc Cô Lưu Vân múc nước ấm trong đại mộc dũng đổ vào cái bồn nhỏ chuyên dụng của Cục Lông Nhỏ, sau đó bỏ nó vào trong nước, dùng tay hất nước ấm lên người nó giúp nó tắm rửa.

Chu Mộ Phỉ ngâm mình ở trong nước ấm, cảm thấy toàn thân cao thấp ấm áp dào dạt cực kỳ thoải mái, động tác của cái người giúp y tắm rửa kia cũng rất dịu dàng, vì thế cơn tức trong lòng vốn đã tiêu tan không ít liền triệt để tan thành mây khói, nhắm mắt tùy ý để đối phương tự mình loay hoay.

Độc Cô Lưu Vân cảm thấy đã tắm sạch rồi, liền vớt Cục Lông Nhỏ từ trong nước ấm ra, dùng khăn mặt tỉ mỉ lau khô lông tơ toàn thân cho nó, sau đó lại đổi một cái khăn khác bọc kín toàn thân, chỉ chừa lại cái đầu lông xù mềm mại lộ ra ngoài, cuối cùng đặt nó lên giường.

Làm xong hết thảy mọi việc, Độc Cô Lưu Vân mới đi đến cạnh đại mộc dũng cởϊ áσ tháo thắt lưng nhảy vào mộc dũng tắm rửa.

Chu Mộ Phỉ thoải thoái mái mái nằm trong cái khăn lớn khô ráo ấm áp, hai mí mắt trên dưới không ngừng đánh vào nhau, không qua bao lâu sau liền triệt để tiến nhập mộng đẹp.

Độc Cô Lưu Vân tắm rửa xong bước ra, lau khô thân thể thay một bộ trung y, sau đó trải lại chăn mền, gỡ cái khăn đang bọc Cục Lông Nhỏ ra, sau đó chui vào ổ chăn, đặt Cục Lông Nhỏ ngay cạnh cổ mình, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Chu Mộ Phỉ ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác được ở bên cạnh có một vật thể phát ra hơi ấm, liền tự động dán lên vai Độc Cô Lưu Vân, vô ý thức cọ cọ, sau đó tiếp tục ngủ vù vù.

Đợi đến khi Chu Mộ Phỉ tỉnh ngủ mở mắt ra, thì trời đã sáng.

Trên người y còn đắp cái chăn của Độc Cô Lưu Vân, bên cạnh vẫn nóng hỏi, nhưng lại không thấy bóng dáng của Độc Cô Lưu Vân.

Chu Mộ Phỉ biết hắn đi luyện công, vì thể nhắm mắt ngủ tiếp.

Một lúc lâu sau.

Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm xong trở về phòng, cũng đã gần đến giờ dùng bữa sáng.

Hắn xốc chăn lên, đưa tay nâng lấy Cục Lông Nhỏ vẫn còn ngủ say chưa tỉnh, xoay người ra ngoài đi đến tiền thính.

Tuy Chu Mộ Phỉ một lòng thầm muốn ngủ tiếp một trận, nhưng đột nhiên có một cỗ không khí lạnh luồn vào trong ổ chăn, làm hắn nhất thời sợ run cả người, cơn buồn ngủ nguyên bản còn nồng đậm lập tức không cánh mà bay.

Chu Mộ Phỉ tức giận mở to mắt trừng Độc Cô Lưu Vân: “Thu thu! Thu thu!” Thằng nhóc này, mắc mớ gì đi phá giấc ngủ của lão tử!

Chẳng lẽ ngươi không biết được đắp chăn ấm ngủ đông chính là chuyện hạnh phúc nhất thiên hạ sao!

Nhìn thấy biểu tình tức giận của y, Độc Cô Lưu Vân cười cười, lấy ngón tay vuốt vuốt cái đầu lông xù nói: “Nên ăn sáng.”

Chu Mộ Phỉ vẫn có chút căm tức như cũ, phải biết là bình thường y đều ngủ đến khi bản thân tự tỉnh, có trời mới biết hôm nay Độc Cô Lưu Vân rốt cục bị trúng cái gió gì, bản thân hắn không được hưởng cảm giác ngủ nướng thì thôi đi, thế nhưng cũng không nên ép buộc một con chim cũng dậy sớm như thế chứ.

Phải biết là, lúc trước, vào mỗi mùa đông hoặc nghỉ lễ gì đó, y chưa bao giờ rời giường trước 11 giờ!

Hiện tại y đã biến thành một con chim non, còn tưởng bản thân có thể danh chính ngôn thuận lười biếng, kết quả sáng sớm vẫn bị Độc Cô Lưu Vân xách ra khỏi ô chăn bồi hắn ăn điểm tâm!

Bất quá….Nếu hắn đã làm cho y tỉnh rồi thì, vậy thì đi cùng hắn thôi.

Hiện tại hắn là chủ, chủ chính là Thượng Đế, cho dù không đi lấy lòng, cũng không thể tới đắc tội.

Chu Mộ Phỉ ăn cơm ké nhà người ta, không thể phẫn nộ với Độc Cô Lưu Vân được, thế là thành thành thật thật nằm trên tay hắn để hắn ôm tới tiền thính.