Đại Minh Tinh

Chương 2

"Em không muốn cô và Thu hiềm khích với nhau. Em không muốn một ai bị tổn thương cả. Em xin cô đó, dừng lại được không?"

Tôi nhìn em, cười buồn:

"Em gầy quá. Mắt thâm quầng cả rồi. Thu không chăm sóc cho em sao?"

Em lắc đầu. Em nhìn tôi, thắng thắn đặt vấn đề:

"Em làm trợ lý cho cô ấy. Chứ không phải người yêu. Em hi vọng cô hiểu, đừng làm khó Thu nữa."

Tôi nhả một ngụm khói trắng. Từ ngày em rời đi tôi đã hút thuốc lá trở lại. Em nhìn thấy tôi nhả khói thì nhăn mặt. Em không thích những người hút thuốc lá. Nếu là trước đây, em sẽ phàn nàn ngay và tự tiện lấy đi điếu thuốc lá đang cháy dở trên tay tôi.

Nhưng bây giờ tôi hút hay không hút nó còn quan trọng gì với em đâu. Em vẫn cứ im lìm chờ đợi câu trả lời từ tôi. Tôi tha hay không tha cho Thu? Tôi ư?

"Chẳng lẽ ghét một người tôi cũng không được phép hay sao? Lý do là vì cô ta cướp đi người tôi yêu thương nhất không chính đáng hay sao?"

Đôi mắt màu hổ phách của em long lanh nhìn tôi. Bất ngờ, em chồm người qua bàn hôn vào môi tôi. Khoảnh khắc môi em chạm vào môi tôi làm cho tôi vô cùng lúng túng, vậy mà sau đó em lại nhìn tôi trân trân như chẳng có chuyện gì. Ban đầu, tôi không hiểu suy nghĩ của em. Nói đúng hơn, tôi không theo kịp nó. Nhưng tôi dần nhận ra nụ hôn em dành cho tôi mang ý nghĩa gì. Nó không phải là yêu, nó là một lời thách thức.

Điếu thuốc lá trên tay tôi rơi xuống đất cùng với hàng nước mắt trực trào ra khóe mi. Tôi thấy bản thân tôi thật thảm hại trước em.

"Em thật tàn nhẫn. Cô thua em rồi! Cô sẽ không dám động đến Thu của em nữa đâu. Được rồi chứ?"

Tôi thật sự đã khóc và sau đó thì tôi rời đi. Buổi chiều hôm ấy, Sài Gòn không mưa nhưng nhìn đâu tôi cũng thấy bão tố đang bủa vây lấy mình. Bóng tối đang nuốt chửng lấy tôi như nuốt chửng một con cá giữa đại dương sâu thăm thẳm. Tôi trở về căn chung cư của mình, khóa chặt cửa lại và nằm khóc sướt mướt. Tôi khóc đến nửa đêm thì ngủ thϊếp đi.

Đêm hôm đó, em tới. Tôi nhớ ra, em vẫn còn giữ chiếc chìa khóa chung cư tôi đưa cho em hồi đầu năm ngoái. Em đi đến bên cạnh tôi nằm xuống và một lần nữa cưỡng hôn tôi. Trong bóng tối, tôi ngửi được mùi hương quen thuộc của em, sờ được vào mái tóc dài thẳng tắp, nghe được giọng nói thì thầm của em. Tôi liền để mặc cho em hôn, để cho em xem tôi như chiếc gối ôm mà tùy ý lật qua, lật lại. Khi những ngón tay thon dài của em chạm vào nơi sâu nhất trong thân thể tôi. Khoảnh khắc đó tôi hoàn toàn biết tôi sẽ không thể nào sống là chính tôi được nữa. Tôi đã chết trong tình yêu cấm kị này mất rồi.

Sáng hôm đó, tôi với em lại một lần nữa ngồi đối diện nhau. Chúng tôi ăn sáng trong im lặng. Em không lên tiếng về chuyện vừa xảy ra, tôi cũng không. Bởi, tôi sợ câu trả lời từ em. Nó có thể bẫy tôi lêи đỉиɦ cao của cảm xúc nhưng cũng có thể nhấn chìm tôi xuống tận vực sâu thăm thẳm. Nếu em nói rằng em say, hoặc nói rằng nó là sự bối rối của tâm hồn khiến em hành động sai trái với tôi. Tôi sẽ nhai lưỡi của mình mất.

Tôi không nói chuyện nhưng tôi vẫn chú ý đến cử chỉ của em. Như bao lần trước chúng tôi đã ăn sáng cùng nhau. Tại nhà riêng hay ở nhà hàng, em đều phải dùng một tấm khăn lớn trải dưới đĩa. Em cho đó là một cách ăn rất văn minh vì sẽ không bao giờ làm bẩn ra khăn trải bàn. Vì chiều theo thói quen của em, tôi đã mua một chiếc khăn ăn có in hình chú Vịt Donald em thích, để dành cho em khi đến nhà tôi dùng bữa. Em luôn là một em bé lớn khiến tôi phải cưng chiều kia mà. Chỉ là lần này em không dùng tới nữa. Tôi vẫn để nó trong ngăn kéo trên tủ chén. Chẳng lẽ chỉ vài tháng ngắn ngủi không đến đây, em đã không còn nhớ vị trí của nó nữa ư?

Tôi lặng lẽ ăn hết cái trứng chiên em làm cùng với mẩu bánh mì. Quyết không hỏi những điều dư thừa như vậy. Nhưng có lẽ em hiểu những suy nghĩ đang nẩy số trong đầu óc tôi, hiểu ánh mắt của tôi khi cứ dán lên chiếc đĩa sứ của em. Nên em đành phải lên tiếng trước:

"Em đã tập được cách ăn uống không làm bẩn ra tấm trải bàn. Nên cũng không cần đến khăn nữa."

Cử chỉ nhẹ nhàng cằm cái nĩa và chậm chạp găm nó vào giữa cái trứng lòng đào em đang thể hiện trước mặt tôi là em học hỏi từ Thu chứ gì? Chỉ vài tháng ở bên cô ấy, em gần như trở thành một bản sao của cô ta vậy.

Tôi rất muốn nói với em như thế nhưng tôi sợ em lại cho rằng tôi muốn gây sự. Chúng tôi khó khăn lắm mới có thể ngồi xuống cùng nhau ăn sáng như bây giờ. Tôi luôn quý trọng những giây phút chúng tôi ở bên cạnh nhau. Nên tôi đã kiềm chế hết sức mình để không nói những câu quá đáng.

Tôi "ừ" nhẹ cho qua chuyện. Ăn sáng xong thì tôi phải đi làm. Tôi có một cuộc hẹn với ekip tập kịch sáng nay. Nhưng tôi thề là tôi không hề có một chút năng lượng nào cho nó. Em đứng dựa mình vào cánh cửa phòng tắm nhìn tôi. Đôi mắt như có chứa vàng của em cứ long lanh lên khi có ánh sáng chiếu qua. Tôi vẫn thường khen đôi mắt hổ phách này của em là đôi mắt đẹp nhất tôi từng thấy. Bây giờ tôi vẫn giữ nguyên quan điểm đó của mình. Đôi mắt em không những đẹp mà còn hớp cả hồn tôi vào bên trong, khóa lại, khiến tôi không thể rời đi được. Cuối cùng tôi đành phải quăng hết mọi thứ tôi đang sắp xếp ra giường mà thở dài hỏi em:

"Em không có gì muốn nói với cô sao? Sau chuyện đêm qua.. ừ!.. Em có thể nói suy nghĩ của em."

Em không hề bối rối, em điềm tĩnh hơn tôi nghĩ nhiều. Em bắt đầu câu chuyện với tôi bằng hai từ:

"Xin lỗi.."

"Đừng.. đừng xin lỗi.."

Tôi đã hét lên với em như thế. Tôi không muốn nghe hai từ xin lỗi của em. Tại sao em lại xin lỗi tôi chứ? Chuyện xảy ra giữa tôi với em là do tôi đồng tình cùng em hoan ái. Tôi không say, cũng không phải đứa con gái mới lớn cần có người chịu trách nhiệm. Dù sao cũng chỉ là một cuộc làʍ t̠ìиɦ. Có gì to tát đến mức phải xin lỗi? Nếu tôi thật sự bắt vạ em, em lấy gì để trả cho tôi? Em lấy gì để hàn gắn trái tim tổn thương của tôi?

"Xin em đừng xin lỗi. Nó chỉ là một cuộc chơi của cảm xúc thôi. Tôi không trách em cũng không bắt buộc em phải làm gì cho tôi cả. Tôi đồng thuận với việc đó nên em cứ thoải mái đi nhé.. tôi phải làm việc."

Tôi vô cùng mệt mỏi khi phải thốt ra những lời như thế. Tôi không mong đợi em yêu tôi cũng không mong em cho tôi cơ hội yêu em. Nhưng xin em đừng thương hại tôi. Đừng làm tôi tổn thương thêm nữa có được không? Tôi đã chuẩn bị tâm lý bình tĩnh đủ để nghe mọi điều em nói nhưng sao tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng, thất vọng đến cùng cực thế này? Sao em lại xem thường tôi đến vậy? Em lấy quyền gì để xem thường tình cảm của tôi?

Tôi gom hết mọi thứ cần thiết vào giỏ rồi lao ra khỏi phòng như một con thiêu thân lao khỏi biển lửa. Tôi chỉ muốn chạy đến một nơi mình có thể òa khóc cho thỏa nỗi buồn đang ứ nghẹn trong tim. Nhưng ngay lập tức em lại ôm lấy tôi. Dù tôi cố vùng vẫy thoát ra em cũng không nới lỏng, cứ thế khóa chặt tôi trong vòng tay của em. Tôi lúc này mới nhận ra, em tàn nhẫn với tôi như thế nào. Chút sĩ diện cuối cùng của tôi em cũng không cho tôi gìn giữ. Em ép tôi phải nói ra những điều quá đáng với em sao? Em ép tôi phải khóc trước mặt em sao?

"Làm ơn buông tôi ra. Tôi xin em.. tôi kiệt sức rồi.."

Tôi run rẩy nói từng từ với em rồi òa khóc nức nở. Tôi lại một lần nữa khóc lóc thảm thiết trước mặt em.

"Em đừng ôm tôi nữa, đừng thương hại tôi mà.. làm ơn đừng xin lỗi nữa mà.."

Tôi thật sự thấy mình bị lạc lối trong chuyện tình này. Tôi từng là một đại minh tinh nhiều người ngưỡng mộ. Bây giờ tôi vẫn là một ngôi sao có chỗ đứng vững vàng trong giới nghệ thuật. Nhưng trước mặt em tôi lại chỉ là một người phụ nữ yếu mềm, ích kỷ và đáng thương thôi. Tôi cũng không cần trở thành minh tinh trong mắt em làm gì. Chỉ là, em có thể tôn trọng tôi một chút được không? Nếu em không yêu tôi thật thì xin đừng quan tâm gì đến tôi. Đừng quan tâm đến cảm xúc của tôi được không?

Tôi chẳng biết mình đã khóc ra bao nhiêu nước mắt. Chỉ là sau khi khóc xong thì tôi không thể ra ngoài được nữa. Tôi đã phải hủy cuộc hẹn sáng nay với một lý do rất vớ vẩn mà tôi có thể nghĩ ra.

Em nằm lại bên cạnh tôi trên chiếc giường quen thuộc. Lần này tôi giận em lắm nên tôi không thèm nhìn mặt em nữa. Nhưng tôi vẫn biết em đang cười phía sau lưng tôi. Em là một đứa trẻ tàn nhẫn. Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho em đâu.

Bỗng em vòng tay qua ôm eo tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở của em phía sau gáy. Tiếng em nhỏ, thì thầm bên tai tôi:

"Cô vẫn giận em sao? Em.."

"Em đừng nói nữa. Nếu bây giờ em còn xin lỗi.. tôi sẽ gϊếŧ chết em xong rồi tự tử đấy."

"Tự tử?" Em ngạc nhiên.

"Em không tin thì xuống bếp lấy con dao lên đây.." Tôi sẽ đâm một nhát vào tim tôi cho em xem.

Nghe tôi đe dọa, em im lặng một lúc. Nhưng vẫn không nới lỏng tay ôm. Sau đó lại khẽ khàng nói:

"Em từ giờ.. không rời cô đi nữa đâu."

"Em muốn đi đâu thì đi chứ. Tôi có giữ em đâu. Tôi đâu phải ổ khóa để khóa người khác lại."

Tôi hất tay em ra, định đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thì em lại một lần nữa kéo lấy tay tôi và đẩy ngã tôi xuống giường một lần nữa. Em thuận thế ngồi hẳn lên người tôi và lớn tiếng nói:

"Em đã bảo không đi nữa mà. Cái nết này của cô là do ai dũa ra vậy?"

Con bé nhẫn tâm này vậy mà dám lớn tiếng mắng tôi. Tuy tôi cảm thấy rất ấm ức nhưng bị đặt dưới thân người thương thì tôi cũng chẳng thể mạnh miệng được. Tôi chỉ có thể nuốt lấy ấm ức mà cắn môi dưới chịu đựng. Như có một sự thôi miên ở đây. Em lại một lần nữa hôn tôi. Lần này, tôi không còn biết kiềm chế cơn khát tình đang cuộn trào trong lòng của mình nữa. Tôi và em lại tiếp tục lăn lộn trên giường cùng nhau và chúng tôi lại tiếp tục làʍ t̠ìиɦ. Lần này tôi chủ động hơn. Tôi bắt đầu khám phá thân thể của em và cũng chịu đựng sự dày vò của em. Tôi hôn em, cắn em sau đó thì rêи ɾỉ, khóc lóc dưới thân em. Từng ngón tay của em mơn trớn thân thể tôi, từng dấu tay của em chạm thẳng vào nơi nhạy cảm nhất bên trong cơ thể tôi. Đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ cứ lần lượt đánh gục lý trí mềm yếu của tôi hết lần này đến lần khác. Chúng cho tôi mơ đến tương lai cùng em ở một nơi, đối với tôi thế là đủ rồi. Tôi chưa bao giờ cùng ai làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt như vậy. Mãi đến khi thân thể của tôi mỏi nhừ, đau đớn thì chúng tôi mới dừng lại. Tôi chìm dần vào giấc ngủ cùng với người tôi yêu nhất trong cuộc đời. Một khoảnh khắc đó thôi, tôi nguyện đánh đổi mọi thứ tôi đang có, chỉ cần khoảnh khắc bình yên này kéo dài thêm chút nữa mà thôi.

Tối hôm đó, chúng tôi đi ăn cùng nhau. Đi ngắm nguyệt thực toàn phần trên sân thượng mà báo đài đưa tin rầm rộ hổm rày. Chúng tôi bắt đầu tâm sự những điều chưa nói, giải quyết hết mọi khúc mắc của hai người. Chỉ duy có việc của Thu là chúng tôi không ai đá động đến. Tôi là người chỉ nhìn về phía trước. Miễn tương lai có em bên tôi thì quá khứ tôi không màng đến nữa. Mọi tổn thương tôi chịu đựng trong thời gian vừa rồi tôi cũng xem như một cái giá tôi phải trả để có được tình yêu này.

Còn về em, có lẽ em không muốn tôi buồn nên từ đó không nhắc gì đến Thu nữa cả. Em cũng thôi không làm trợ lý cho cô ấy nữa mà quay lại công việc ban đầu là làm kế toán cho một công ty tài chính. Em vẫn sống bên ngoài và chúng tôi hẹn gặp nhau ba lần mỗi tuần, chỉ những khi tôi đi công tác xa chúng tôi mới không gặp mặt mà hẹn hò qua Facetime.

Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như thế cho đến mấy tháng gần đây. Em bỗng nhiên trầm lặng hơn hẳn. Tôi hiện đang cùng ekip dựng một vở kịch mới tại sân khấu cũng như đang đảm nhận một vai vô cùng nặng ký cho một bộ phim truyền hình dài tập. Tôi không thể lúc nào cũng quan tâm em được. Tuy nhiên tôi nhận ra sự thay đổi khác thường của em từ những lần chúng tôi gặp nhau gần đây. Em xuất hiện trước mặt tôi với một thân thể kiệt sức, một tinh thần vô cùng uể oải. Em không còn tập trung vào những điều tôi nói với em nữa. Có lẽ, đã tới lúc em chán tôi rồi phải không?

Suy nghĩ đó lại khiến tôi chạnh lòng. Từ ngày chúng tôi qua lại, em chưa hề nói với tôi một từ yêu nào. Nên tôi biết rõ trong mối quan hệ này, cho tới thời điểm này tôi cũng chỉ là một người đơn phương yêu em mà thôi. Tôi là một người đơn phương may mắn vì có em nhiệt tình đáp lại dù em không thật sự yêu tôi. Tôi không muốn em thương hại tôi nhưng vẫn hết lần này đến lần khác để em làm điều đó. Chính tôi đã dần mất đi năng lượng vốn có của mình. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải đối diện với sự thật một lần nữa rằng em chưa một lần rung động với tôi và tôi cần chuẩn bị tinh thần để em rời đi. Mà có thể là lần này em đi, em sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

"My!.."

"Hử?"

"Nếu.. thời gian tới em muốn.. muốn đi đâu đó không ở lại nơi đây nữa, em cứ bước đi nhé."

"Cô lại nói bậy bạ nữa rồi."

"Sao em lại nói cô nói bậy bạ. Em hỗn!.."

"Em được quyền hỗn."

"Ngang ngược"

"Cô cho phép."

"Ai cho. Là em.. tự tiện."

"Tự tiện?"

"Ừ!.. tự tiện tới. Rồi tự tiện đi."

Em im lặng. Tôi lại nhìn vào đôi mắt màu hổ phách hiếm có của em. Đôi mắt này vẫn đẹp, vẫn ánh lên khi có tia sáng chiếu qua. Nhưng từ khi nào đôi mắt này lại nặng ưu sầu như thế chứ? Từ khi nào đôi mắt này long lanh không phải vì ánh sáng mà vì chứa một giọt lệ to? Là từ khi tôi nói lời yêu với em sao?