Nhặt Được Đứa Con Của Đại Minh Tinh

Chương 10

Chỉ là lúc đó, cậu bị hãm hại, phải rút lui ngay từ vòng công diễn thứ hai, có lẽ anh cũng chẳng có ấn tượng gì về cậu.

Giản Tri Lạc nghĩ ngợi, đầu đột nhiên nhói đau.

Đây là di chứng sau vụ tai nạn xe hơi của cậu, đôi khi hồi tưởng lại chuyện cũ sẽ bị đau dây thần kinh.

Ông lão đưa cây kẹo vừa mới nặn xong cho cậu, mỉm cười nói: "Chàng trai trẻ, kẹo của cậu đây."

Giản Tri Lạc hoàn hồn, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn bác."

Đón làn gió xuân se lạnh, ánh nắng vàng xuyên qua màn sương sớm, rọi xuống vai cậu. Giản Tri Lạc đưa tay nhận lấy cây kẹo, gương mặt thanh tú, trắng nõn ẩn hiện nét lạnh lùng trong gió.

Ông lão nói: "Lần sau lại ghé qua nhé."

Giản Tri Lạc mỉm cười: "Vâng ạ."

Vừa quay người định đi, túi giấy trên tay cậu bất ngờ bị xe đẩy kẹo đường của ông lão va vào.

Trong túi đựng quần áo và một số vật dụng cá nhân mới mua cho An An. Bình thường cậu dùng hai tay xách thì cũng không sao, nhưng vì phải nhận kẹo nên chỉ có thể dùng một tay, hơi nặng.

Túi bị rách một chút, đồ đạc bên trong không rơi ra ngoài, nhưng nếu tiếp tục xách thì rất dễ bị rách thêm.

Ông lão giật mình đứng dậy, lo lắng hỏi: "Có sao không cháu?"

Giản Tri Lạc khẽ cau mày, nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, cậu lắc đầu trấn an ông lão: "Không sao đâu ạ."

Nhưng một mình cậu chắc chắn không thể nào xách nổi nữa.

Cậu cúi đầu suy nghĩ cách giải quyết, đang định đặt tạm đồ đạc xuống đây rồi tìm túi khác thì bỗng nhiên, món đồ nặng trịch trên tay được một bàn tay khác đỡ lấy. Bàn tay ấy có các khớp xương rõ ràng, rộng lớn, mạnh mẽ, dễ dàng xách túi lên. Cậu nhìn xuống, bắt gặp chiếc quần tây phẳng phiu và đôi chân dài miên man.

Giọng nói của Cố Thanh Dã vang lên: "Túi rách rồi à?"

Giản Tri Lạc hơi bất ngờ khi anh giúp đỡ mình. Tuy trong giới, vị Ảnh đế này nổi tiếng là người dễ gần, không hề kiêu ngạo, nhưng mười năm hoạt động nghệ thuật, anh chưa từng vướng phải bất kỳ tin đồn tình ái nào. Hồi đó, khi quay chương trình, ở hậu trường, cậu cũng từng chứng kiến không ít người, cả thí sinh lẫn nhân viên, tìm cách tiếp cận, lấy lòng vị Ảnh đế này, nhưng chưa một ai có thể đến gần anh. Điều này đủ để chứng tỏ, anh là người thực sự cao không thể với tới.

Thôi, nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích.

Giản Tri Lạc thành thật đáp: "Vâng, may mà bệnh viện cũng không xa lắm."

Cố Thanh Dã thản nhiên hỏi: "Đi khoa nào?"