"Ngoan... Lan Nhi ngoan, đừng khóc, đừng khóc ~ con đã lớn đến như vậy rồi, đừng trộm bú sữa nữa …"
“Ô...ô..ô ~ A nương, A nương ~ Lan Nhi muốn bú sữa, muốn bú sữa cơ ~”
Đang mơ mơ màng màng nằm trên chiếc giường La Hán, Quý Tiêu cảm thấy choáng váng, đau đầu dữ dội, hắn tuy sinh ra cường tráng nhưng tửu lượng lại không tốt lắm, hôm qua mới uống vài chén liền ngà ngà say, miễn cưỡng chống đỡ nhưng cũng không thể về nổi tới nhà, vì vậy chỉ đành mơ hồ ghé vào nhà nhị đệ, tìm một gian phòng đơn nằm xuống.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì lại nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ con cùng một giọng nữ dịu dàng, Quý Tiêu không khỏi cau mày, chợt nhớ tới nhị đệ của mình đã kết hôn vào năm năm trước, chẳng lẽ hắn lại đánh bậy nằm trúng phòng của em dâu?
Càng nghĩ càng hoảng sợ nam nhân vội vàng ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, chỉ có thể liên tục xoa xoa trán.
Vừa đi chợ về, con gái lại nũng nịu xin sữa, nhìn cô bé khóc lóc sướt mướt, Diêu Nương cảm thấy cực kỳ khó xử, con gái rõ ràng đã ba tuổi nhưng lại không chịu ăn cơm, ngay cả cháo cũng ăn rất ít, nằng nặc đòi muốn uống sữa mẹ.
Nhưng từ khi kết hôn mỹ phụ mới chỉ có một bảo bối nhỏ là con bé, dù nàng vẫn luôn cố gắng dỗ dành con gái không uống sữa nữa nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, cởi đai bụng cho con bé bú một chút.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là bây giờ trời đã xế chiều, mẹ chồng cũng đang nghỉ ngơi, chồng nàng chắc cũng chưa dậy, sợ làm phiền mọi người trong nhà, Diêu Nương đành phải cẩn thận dỗ dành con gái, ôm tiểu cô nương nhỏ nhắn vào lòng, kéo bầu ngực căng mọng như trái bưởi của mình ra để con gái ngậm cho đỡ thèm.
"Bú sữa ~ bú sữa ~ Ưm~" Lan Nhi năm nay tuy đã ba tuổi nhưng do đẻ non nên lớn chậm, yếu đuối hơn những đứa trẻ bình thường, lúc này thấy mẹ cuối cùng cũng cởϊ áσ, kéo ngực ra cho mình ăn, cô bé không khỏi cười thích thú, ngấu nghiến bú sữa mẹ như sói con háu ăn.
Sữa mẹ thật thơm, ngọt, ngon quá!
"Ưm ~ Lan Nhi, con đừng cắn A Nương ~ Ăn từ từ thôi ~" Diêu Nương tuy không thích con gái mình lớn như vậy còn tham sữa đến mức mυ'ŧ núʍ ѵú như trẻ con nhưng từ khi chồng bị bệnh, cảnh giường đơn trống trải đã kéo dài suốt hai năm rưỡi, nếu trước đây khi chưa bị phá thân thì không nói, nhưng bây giờ nàng đã là người phụ nữ trưởng thành đương nhiên cũng sẽ có những lúc tịch mịch khó nhịn.
Nhưng chồng nàng trước nay đối với nàng thập phần thương tiếc, sao nàng dám giống như tao phụ, lén lút ra ngoài ngủ trộm đàn ông, cho nên chỉ có thể trộm lúc đêm khuya tĩnh lặng, nhân lúc chồng con đều đã ngủ say, lén lút làm chuyện da^ʍ tục.
Chỉ là mỗi lần cho con gái ăn, Diệu Nương liền không nhịn được mà phát tác da^ʍ tính, hiện tại núʍ ѵú còn đang bị Lan Nhi mυ'ŧ mạnh, hàm răng sữa non nớt của con bé thỉnh thoảng cọ vào nhũ hoa khiến nàng không khỏi có chút hưng phấn, trong lòng cảm thấy ngây ngất, cơ thể kích động đến run nhẹ.