Chương 1
Rạng sáng 1 giờ tại sân bay quốc tế Vân Thành, còn không ít người đi qua đi lại. Tần Tri Tụng cùng trợ lý đi thang máy đến bãi đậu xe và nhanh chóng khởi động chiếc xe màu đen Cullinan đang đậu không xa bên ngoài sảnh thang máy.
Ngồi vào trong xe, đôi mắt lạnh nhạt của Tần Trí Tụng khép lại, đồng thời dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Đường nét khuôn mặt lạnh lùng, sắc nét không còn quá đặc sắc vì ánh sáng mờ trong bãi đậu xe.
Trợ lý ngồi ở ghế phó đang nhỏ giọng trao đổi với tài xế, rồi sau đó chiếc xe rời khỏi sân bay một cách suôn sẻ.
Chỉ mất ba ngày để đến thành phố khảo sát và đầu tư bốn lô đất, nhưng nó lại bị trì hoãn trong hai ngày do mưa lớn, làm chậm trễ chuyến trở về.
Cũng may, hành trình ban đầu không bị thay đổi, một lần nữa điều chỉnh sau cùng vẫn không cần gấp rút trở về, chỉ là.......
_________
“Nhanh lên”
Giọng nói trầm lạnh lùng vang lên, nghe cực kì uy nghiêm cùng cảm giác áp bách, ngột ngạt. Ngay cả khi không cố tình tạo áp lực cũng khiến mọi người vô thức thắt chặt thần kinh.
Từ sân bay đến khu biệt thự Thanh Giang đi vòng đường cao tốc cũng mất 40 phút lái xe, hiện giờ được rút ngắn xuống còn 30 phút.
Gió vào ban đêm đã thổi bay sức nóng còn lại trong ngày. Chiếc xe vẫn chưa tiến vào gara mà dừng lại ở hoa viên.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, thon dài bước từ trong xe ra. Chiếc quần Tây được may bao bọc đôi chân dài, áo sơ mi cởi bỏ hai nút cài, hầu kết rõ ràng, cổ tay áo được xắn đến cánh tay, vạt áo thu vào quần tây.
Ở đại sảnh, dì giúp việc vẫn chưa nghỉ ngơi nghe thấy âm thanh trong vườn, liền đi ra. Lúc này nhìn thấy Tần Tri Tụng, có chút ngạc nhiên.
Tần Tri Tụng nhìn lên cầu thang lầu hai, một bên đổi giày hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
Dì Trương cầm lấy giẻ lau đặt lên tủ giày, trả lời: “Bởi vì do bị viêm khiến cho phát sốt. Hai ngày trước trời mưa, Thích Tuy thiếu gia ở trong phòng ngủ thϊếp đi mà quên đóng cửa, sáng nay tôi đi kêu thiếu gia, phát hiện cậu ấy không đóng cửa ban công, giữa trưa liền sốt nhẹ”.
Vô nghĩa.
Tần Tri Tụng cau mày, sau khi nghe xong nhấc chân hướng lên lầu, đi đến cầu thang bỗng dừng lại.
Dì Trương thấp thỏm, Tần Tri Tụng trước khi đi công tác đã dặn dò bà đem người chăm sóc tốt, kết quả hiện tại lại sốt cao, bà đáng trách đã không chăm sóc chu toàn.
“Tần tiên sinh_______ ”.
Tần Tri Tụng xua tay, một lần nữa bước lên lầu, nhìn bức tranh trên tường, “Đã rất muộn rồi, không cần ở đây dọn dẹp, nghỉ ngơi sớm.”
Nói xong đi thẳng lên lầu, càng gần đến phòng ngủ bước anh càng thả nhẹ bước chân.
Hắn đưa tay khẽ đẩy cửa, nó không bị khóa như thường ngày. Tần Tri Tụng đẩy cửa bước vào phòng. Nương theo ánh sáng mờ ở đầu giường, hắn nhìn thấy rõ bóng dáng người nằm trên giường.
Tầm mắt đảo qua chiếc bàn bên cạnh giường ngủ, trên bàn còn nửa ly nước và hai hộp thuốc bên cạnh.
Tần Tri Tụng bất lực thở dài, tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường, cúi người khụy tay lên gối.
Đồng tử trở nên càng sâu thẳm, cảm xúc lẫn lộn khó phân biệt.
Thích Tuy chui vào chăn bông chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Sắc mặt cậu không tốt lắm, ngày trước được dưỡng ra khí sắc hồng hào, dường như sinh bệnh một chút tất cả như bị lấy đi.
Trên trán còn đáng thương mà dán miếng hạ sốt, mái tóc hơi đổ mồ hôi, hơi thở cũng nặng hơn thường ngày.
Lòng bàn tay cọ lên má Thích Tuy, Tần Tri Tụng giúp cậu đem chăn hơi kéo xuống một chút để tránh cho cậu quá nóng.
Vừa mới ngồi dậy đi lấy miếng dán hạ sốt mới, người trên giường cũng an ổn liền có động tĩnh.
“Ngô.......”
Đôi lông mi mảnh, dày nhẹ nhàng rung động, mày hơi nhăn lại, đôi mắt hơi mơ màng mở to, qua một lúc mới ý thức được bên cạnh giường có người.
Sau khi phản ứng một lúc, Thích tuy cau mày, đôi mắt mở to và nhìn chằm chằm vào Tần Tri Tụng, “Anh thế nào đã trở về?”.
Vì phát sốt nên giọng cậu hơi khàn.
Chỉ là so với vừa rồi trong lúc ngủ mơ hồ ý thức nức nở, giờ phút này nghe có vẻ cao hứng.
Tần Tri Tụng duỗi tay xoa nhẹ mái tóc cậu, “Sau khi hoàn thành liền vội trở về”.
Nghe vậy Thích Tuy trên mặt lộ vẻ mất mát, nhưng thực mau lại khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn, dùng đầu cọ vào lòng bàn tay anh, “Chào mừng trở về”.
Hóa ra không phải nghe cậu bị bệnh mà vội vàng trở về.
Thích Tuy nghĩ như vậy, lại co vào trong chăn, “Vậy anh sớm đi nghỉ ngơi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi.”
Tần Tri Tụng đem biểu hiện cùng phản ứng của cậu thu vào trong mắt, không vạch trần, chỉ đi vòng qua lấy miếng hạ sốt mới.
Lúc hắn đi, Thích Tuy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhìn đến khi hắn đi vào, cậu mím môi, nhắm mắt tức giận, hừ nhẹ một tiếng.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, âm thành bị phóng đại vô số lần, rơi vào tai Tần Tri Tụng. Hắn cầm miếng hạ sốt dán lên trán cậu, nhìn lên người trên giường rõ ràng là đang cáu kỉnh, duỗi tay kéo chăn ra.
“Đừng cáu kỉnh”.
Thích Tuy không nghe được tiếng mở cửa ra ngoài, ngược lại nghe được giọng nói của Tần Tri Tụng, tay cầm chăn bông, nhô đầu ra.
“ Không có nháo, tôi chính là hơi mệt”.
Tần Tri Tụng vật cười, hắn lấy miếng dán hạ sốt xuống,lại dùng khăn lông lau qua, sau đó liền dán lên lại.
“Là không cáu kỉnh, chính là giống trẻ nhỏ”.
Nhiệt độ vẫn còn hơi cao, bất quá so với những gì Tần Tri Tụng nghĩ cơn sốt đã tốt hơn rồi. Ít nhất nhiệt độ đang giảm, không phải sốt cao liên tục.
Thích Tuy bĩu môi, “Tôi mùa đông này liền mười chín tuổi, không phải trẻ con.”
“Ở trong mắt tôi như thế nào không phải?” Tần Tri Tụng xoay người mở tủ quần áo, quen thuộc lấy một bộ quần áo ngủ, “Đuổi mọi người đi sau khi được hầu hạ, tôi có dạy cậu như vậy sao?”
Giọng điệu của hắn vô thức nghiêm túc khiến Thích Tuy phát ra một tiếng bất mãn.
Tần Tri Tụng bất đắc dĩ đi vào phòng tắm và đóng cửa lại, chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến tiếng nước.
Thích Tuy nằm ở trong chăn, nghe tiếng nước, và nhớ lại âm thanh cơn mưa hôm qua, so với hiện tại, hôm qua cậu suy nghĩ nhiều hơn bây giờ. Cậu mơ màng ngủ và thường xuyên nghiêng người sang một bên và kết quả bên cạnh trống rỗng.
Lúc đó cậu mở mắt ra xem và phát hiện đó không phải là mơ, buồn mà ôm chiếc gối trong tay quay lưng về phía Tần Trí Tụng theo thói quen thường hay nằm.
Tất cả đều là lỗi của Tần Trí Tụng, hắn nghĩ.
Không bao lâu, Tần Tri Tụng, người được Thích Tuy nhớ đến trong tim bước ra khỏi phòng tắm, tóc hắn tự nhiên buông xuống, trên người khí chất trở nên biến hóa.
Mặt mày trở nên ôn hòa không ít.
Thích Tuy vô thức nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt không chớp, bộ dáng cực kì nghiêm túc.
Tần Trí Tụng đặt khăn sang một bên để lau tóc. Sau khi đến giường hắn nhấc chăn và nằm xuống một cách tự nhiên. Hắn định tắt đèn, bên cạnh Thích Tuy bỗng hô một tiếng.
Hắn nhẹ nhàng cau mày, “Làm sao vậy?”
Thích Tuy kéo chăn bông lên để chặn miệng và tay kia duỗi ra che nửa khuôn mặt Tần Tri Tụng và đẩy hắn ra.
“Sẽ lây bệnh cho anh, anh ngủ một mình đi.”
Sau một khoảng im lặng, ánh mắt Tần Tri Tụng không di chuyển, thẳng tắp nhing chằm chằm Thích Tuy.
Thích Tuy bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, lại nhịn không được giải thích, “Tần tiên sinh, thời gian còn lại đều ổn, hôm nay không được, tôi cảm mạo sẽ lây bệnh cho anh, nếu anh bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?”
Nói xong nhìn Tần Tri Tụng vẫn không phản ứng, lại lập tức bổ sung, “......Tôi là suy nghĩ cho anh, Tần tiên sinh không cần tùy hứng.”
Nói xong cậu có chút chột dạ, Thích Tuy tròng mắt đổi tới đổi lui.
Tần Tri Tụng đưa tay ra, sau đó duỗi tay, “Lại đây”
Vài giây sau, Thích Tuy nhích qua, cũng không tiếp xúc gần chỉ là như vậy dựa vào trên người hắn.
Bởi vì Thích Tuy đột ngột từ chối, mặc dù cậu lo sẽ gây bệnh cho hắn, Tần Tri Tụng trong lòng vẫn là sinh ra một chút không vui.
Giờ phút này Thích Tuy thuận theo lại lấy lòng hắn, làm hắn hài lòng.
Hắn duỗi tay xoa đầu cậu, “Mấy ngày nay có gặp ác mộng không?”
Thích Tuy nhắm mắt lại, bởi vì trở lại cái ôm cùng hơi thở quen thuộc của nam nhân, cơn buồn ngủ nhanh chóng quay trở lại, “không có”.
Kỳ thật là có, luôn là mơ thấy một ngọn lửa lớn và luôn thức dậy trong sự khó thở.
Tần Tri Tụng không có vạch trần cậu, chỉ là duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, “vậy là tốt rồi.”
“Ngủ đi”.
Thích Tuy nghe vậy đột nhiên mở mắt, nhìn vào mắt Tần Tri Tụng, cười “Tần tiên sinh, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon”.
Tần Tri Tụng đáp lại.
Đối với những động tác nhỏ của Thích Tuy, Tần Tri Tụng sớm đã quen thuộc, bất luận là tính khí nóng nảy, thỉnh thoảng tùy hứng, hắn đều có thể tiếp thu toàn bộ.
Không kiêng nể gì mà đánh giá khuôn mặt này, ánh mắt Tần Tri Tụng trở nên thâm trầm, không thể thấy.
___________
Bảy tháng trước, Vân Thành đã xảy ra một sự kiện nhỏ.
Thích gia, 20 năm trước dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đã phá sản, tất cả tài sản đều bốc hơi chỉ sau một đêm. Sau khi tài sản bị mất đi, số tiền còn lại không đủ để trả nợ và có hàng trăm triệu khoảng nợ.
Toàn bộ phong ba xảy ra đột ngột. Mặc dù một số người trong cuộc đã thấy trước được điều đó, nhưng sự việc xảy ra nhanh đến mức các bên liên quan không có thời gian để lập kế hoạch, chỉ có thể bị liên lụy trong đó.
Tổn thất có lớn có bé, nhưng Thích gia là đứng đầu, tự nhiên là trun tam của cơn bão.
Tuy nhiên, không ai ngờ rằng cặp vợ chồng Thích không thể xoay sở được đã gây ra một đám cháy lớn.
Ngọn lửa bùng phát vào sáng sớm. Khi hàng xóm kịp phát hiện, cả căn nhà đã chìm trong sắc đỏ, chuông báo cháy cùng xe cứu hỏa nhanh chóng được điều động.
Có những người hàng xóm xung quanh đám đông đã biết gia đình Thích trong nhiều năm, và họ không thể không cảm thấy tiếc thương. Trong những năm đầu, vợ chồng Thích bắt đầu từ tay không và làm việc chăm chỉ. Sau đó, hơn ba mươi tuổi họ mới có một đứa con và nuôi dạy dứa trẻ đó trưởng thành. Hiện tại họ thậm chí còn đưa đứa trẻ đi cùng bằng một đám cháy lớn.Đây thực sự là đi đến tuyệt vọng.
Cha mẹ Thích tỉnh dậy vào thời điểm phóng hỏa và ngọn lửa lan rộng. Theo bản năng sinh tồn, nhiều khí độc hại được hít vào trong cơ thể, và họ đã chết khi lính cứu hỏa đến.
Thích Tuy, người không biết gì về điều đó trong lúc mơ màng ngủ ở tầng hai, đã đợi ngọn lửa được dập tắt vì phòng ngủ của cậu ở xa trung tâm đám lửa, lại còn có cửa sổ ngăn cách.
Tuy nhiên, khi cậu được giải cứu, tình trạng sức khỏe không tốt, và cậu đã được đưa đến bệnh viện cho đến ngày thứ ba.
Sau đó, con trai duy nhất của Thích gia xuất hiện ở Vân Thành. Người ta nói rằng cậu đã được chăm sóc bởi những người bạn của Thích gia và đang hồi phục.
______
Mãi đến những tháng gần đây, Thích Tuy mới dần được nhìn thấy trong một số dịp phi thương mại.
Đáng ngạc nhiên, người đi theo Thích Tuy là Tần Tri Tụng.
Có rất nhiều người có địa vị ở Vân Thành, nhưng Tần gia chắc chắn là hào môn giàu có bậc nhất.
Tổ Tiên của Tần gia đã tạo ra một dự án lớn trong vận chuyển hàng hóa. Sau đó, họ đã gặp khó khăn ở Vân Thành và ngành công nghiệp cũng chuyển đổi. Sau sự táo bạo, mặc dù vận chuyển hàng hóa được giữ lại, nhưng nó chỉ là một phần nhỏ của sản nghiệp.
Sau khi trải qua sự thay đổi về kinh tế, Tần gia đã bắt kịp thời cơ và làm cho nó lớn mạnh. Bây giờ ở Vân Thành, Tần gia chắc chắn đang ở trên đỉnh của kim tự tháp.
Mẹ của Tần Tri Tụng xuất thân không cao, nhưng bà ấy xinh đẹp và tốt nghiệp một trường học nổi tiếng.
Vì một số lý do, ngay sau khi tốt nghiệp, bà ấy đã kết hôn với Tần Bỉnh Thắng lúc 43 tuổi và sinh hạ đứa con duy nhất của mình, Tần Tri Tụng.
Khi lên cao trung, dưới sự phối hợp của ba anh em và mẹ, Tần Tri Tụng đã được hướng ra nước ngoài, cách xa trung tâm quyền lực của gia đình Tần.
Bảy năm trước, Tần lão gia đột nhiên bị bệnh nặng, và cả gia đình Tần gia vội vã trở về.
Tần Tri Tụng cũng không ngoại lệ.
Không ai biết chính xác điều gì đã xảy ra trong giai đoạn đó. Tất cả những gì mọi người biết là sau khi khói tan, Tần lão gia đã chuyển nguy thành an và người thừa kế đã thay đổi tam thiếu gia của Tần gia thành Tần Tri Tụng.
Ngày nay, Tần Tri Tụng là thương nghiệp trẻ nhất ở Vân Thành.
Không biết rõ lý do tại sao hắn cưu mang Thích Tuy nguyên nhân không rõ ràng, nhưng không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
............
Tần Tri Tụng giơ tay muốn tắt đèn ngủ ở đầu giường. Thích Tuy, người đang dựa vào vai, đột nhiên di chuyển. Hắn ngay lập tức dừng lại và muốn kiểm tra nhiệt độ của má mình.
“Tần Tri Tụng, tôi nhớ anh”.
Thích Tuy trong lúc mơ màng nói mớ, khiến khuôn mặt của Tần Tri Tụng bình tĩnh lại và nở một nụ cười.
Hắn xoa ngón tay lên má cậu và tắt đèn ngủ.
"Chúc ngủ ngon”.