Còn chưa đến nửa chén trà, Lăng Thụy đói đến sốt ruột, cuối cùng cũng đợi được bữa sáng độc quyền của mình, gồm cháo thịt được hầm mềm, còn có mì rau xắt nhỏ, hoành thánh nhỏ, sữa trứng các loại.
Thức ăn trong bát nhỏ đầy màu sắc và hương vị, khẩu phần không lớn.
Chiếc thìa nhỏ của Lăng Thụy lại bắt đầu hoạt động, bé ăn từng miếng từng miếng cơm, đồ ăn trong mấy chiếc bát nhỏ đều được bé ăn đến sạch sẽ.
Nghi Qúy phi thấy bé ăn ngon lành, cũng không biết bất giác nàng đã ăn nhiều hơn.
Nàng dừng đũa, trong khi Thanh Đại phục vụ nàng súc miệng.
"Nương nương."
Lăng Thụy đã no nê, giơ bàn tay nhỏ, đưa bát nhỏ cho Nghi Qúy phi xem: “Không cay.”
Nghi Qúy phi liếc nhìn cái bát nhỏ, ăn khá sạch sẽ.
Đương nhiên mấy cái bát nhỏ không thể căng chết Lăng Thụy, Nghi Qúy phi vốn nói muốn căng chết Lăng Thụy cũng không cho bé ăn nữa.
Khi người lớn và đứa trẻ nhìn nhau, Nghi Qúy phi đứng dậy, rời khỏi bàn và đi sang một bên, nàng có thói quen đi dạo sau bữa ăn, thói quen này không thể bỏ được.
Khi Lăng Thụy nhìn thấy nàng rời đi, bé vô thức muốn đi theo nàng.
Thấy vậy, Thúy Hỉ bước tới lau mặt và tay cho bé rồi bế bé xuống ghế.
Lăng Thụy đáp xuống đất, ngẩng mặt lên và lễ phép cảm ơn Thúy Hỉ.
Sau khi cảm ơn nàng, bé tiếp tục đi theo Nghi Qúy phi.
Thanh Đại phía sau nhìn thấy Qúy phi đang đi xa, đột nhiên chế nhạo Thúy Hỉ: “Trước đây ta không nhận ra, ngươi rất giỏi tận dụng mọi cơ hội, lại có thể nịnh nọt một tiểu hoàng tử bị coi như đồ chơi của nương nương."
Thanh Đại tin vào chính mình tìm hiểu, nàng biết được mối bất hòa giữa Quý phi cùng Tịch phi.
Cho nên trong mắt nàng, không cần phải phục tùng Thất hoàng tử.
Nàng không muốn hầu hạ đứa bé ấy cũng không muốn nhìn thấy người khác hầu hạ.
Thúy Hỉ ở Phượng Hoa Cung địa vị không cao bằng Thanh Đại, bây giờ nàng đang bị Thanh Đại chế giễu nên chỉ cúi đầu, không dám cãi lại một lời.
Sau khi Thanh Đại trút giận xong quay người rời đi, nàng lại tiếp tục làm việc của mình.
Và phía bên kia.
Lăng Thụy với đôi chân ngắn ngủn đang đuổi theo Nghi phi, lần thứ hai đυ.ng phải chân của Nghi Qúy phi, lần này bé khôn ngoan học được, khi đâm trúng chân bé đặt cái mông ngồi xổm xuống rồi ôm lấy chân của Nghi Qúy phi.
"Nương nương, chậm lại."
Lăng Thụy ôm bắp chân của Nghi phi nhẹ nhàng bảo Nghi phi đi chậm lại.
Hiện tại bé đã tiếp xúc với Nghi Qúy phi, bé một chút cũng không sợ hãi.
Nghi Qúy phi cũng chú ý đến đứa bé đang bò dọc theo chân, nàng rũ mắt, khinh thường nhìn đứa bé có gan đến gần mình, hy vọng đứa bé sẽ nhận ra sự thật——
Nàng không phải là người tốt, cũng không phải là người tốt sẽ đối tốt với bé.
"Ngươi kêu ta chậm lại làm gì? Ngươi là vội vàng muốn bổn cung ức hϊếp sao?" Nghi Qúy phi nhỏ giọng hỏi bé.
Lăng Thụy là một tiểu thần thú, bé có trực giác bẩm sinh của một tiểu thần thú, trong trực giác của bé, Nghi Qúy phi chính là người mà bé con thích!
Bé rất tự tin vào trực giác của mình, ngay từ đầu bé đã dựa vào trực giác của mình để kết giao với A Vô!
Vì vậy, khi một loại trực giác khác xuất hiện, Lăng Thụy không chút do dự lựa chọn tin tưởng vào chính mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé mềm mại lên, kiên quyết nói với phi tần: “Không, Không khi dễ bé!”
Nghi Qúy phi: "?"
Tốt lắm, bây giờ nàng sẽ lập tức ức hϊếp đứa nhỏ này, để cho đứa bé này biết lòng người nham hiểm đến thế nào!
Nghi Qúy phi nhất quyết muốn khi dễ bé con liền dẫn bé đi thẳng đến một tiểu viện, không bao giờ cho phép người ngoài vào, trong tiểu viện có một khoảng đất trống, trong đó có một số dụng cụ luyện võ và cọc gỗ.
Bên cạnh khoảng đất trống có một bãi cỏ với một số thiết bị dùng để hoạt động cơ thể.
Nghi Qúy phi giơ ngón tay chỉ vào cọc gỗ: “Ngươi nhìn thấy không? Nếu ngươi dám đi theo ta lần nữa, bổn cung sẽ trừng phạt ngươi bằng cách đứng trên cọc gỗ, còn có quả tạ trên cỏ, bổn cung muốn ngươi ném, không ném được mười lần thì không được đi."
Nghi Qúy phi nói về cách làm sao để trị bé từng cái một.
Nàng nói rất lâu, mong rằng bé sẽ sợ hãi đến mức bật khóc, lắc đầu nhỏ và nói "Cầu, cầu người" xin tha.
Nhưng không ngờ rằng bé trông có vẻ hào hứng và đôi chân ngắn ngủi háo hức muốn thử.
"Nương nương, cùng nhau đi!"
Sau khi cùng Nghi Qúy phi nói xong, Lăng Thụy dùng chân ngắn leo lên cọc gỗ ngồi xuống cọc gỗ. Bé không hề lắc đầu với Nghi Qúy phi mà chỉ vẫy tay nhỏ một cách vui vẻ với nàng.
Cọc gỗ, vui quá!
Ném tạ cũng thật vui!
Những tiểu thần thú bản chất rất năng động, sân tập võ của Nghi Qúy phi có thể hơi đáng sợ đối với những đứa bé khác, nhưng đối với tiểu thần thú như Lăng Thụy, nói đơn giản là tuyệt vời.
Nghi Qúy phi nhìn bé vui vẻ, không tin tà.
Với khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh, nàng xắn tay áo lên nói: "Đến đây, bổn cung sẽ đích thân chỉ cho ngươi!"
Sau khi cử động gần một tiếng đồng hồ.
Lăng Thụy với khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy khí lực, chạy đến trước mặt quý phi đang ngồi trên cỏ đang không muốn chơi với bé nữa, vươn bàn tay nhỏ bé ra kéo nàng.
"Tới nha, tới nha."
Bé vẫn muốn chơi!
Nghi Qúy phi nhìn bé, giơ răng hàm lên.
Nàng lùi lại một bước, không để bé đến gần mình: "Ngươi kêu bổn cung tới thì bổn cung tới sao? Bổn cung buồn ngủ, cần nghỉ ngơi."
Nói đến nghỉ ngơi, Lăng Thụy hậu tri hậu giác dụi mắt, phát hiện mình tựa hồ cũng có chút buồn ngủ.
Nghi Qúy phi thấy bé dụi mắt, lập tức bế bé lên bước ra ngoài: "Được rồi, ngươi về ngủ đi, hôm nay ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Nghi quý phi đem người xách đi ra ngoài, lại phân phó Thúy Hỉ, đem bé đưa đi.
Thúy Hỉ bế tiểu hoàng tử đang buồn ngủ đưa về cung Ánh Dương, trên đường đi, nàng nhét một túi đồ ăn nhẹ vào trong quần áo của tiểu hoàng tử.
“Thất hoàng tử, nô tỳ phải đi rồi, xin ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Khi Thúy Hỉ đưa bé về, nàng đã nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra trong phòng, cũng như Lý ma ma đã tự ý rời bỏ vị trí của mình và không hề ở lại trong cung.
Nàng cúi mặt, chỉ dọn giường cho tiểu hoàng tử, nhét chăn vào rồi rời đi.