Tận Thế Quyến Rũ Nữ Nhân Thiên Hạ

Chương 4

Chương 4: Zombie
Tần Thiên vừa dứt lời, 4 kẻ biến dị từ phía sau lao lên, mục tiêu của chúng chính là Ngưng Tiểu Lạc. Bọn hắn cảm thấy nhân loại này có khả năng uy hϊếp bọn hắn nhất, chỉ cần giải quyết xong cô ả thì thức ăn sẽ tự động đến miệng!

Ngưng Tiểu Lạc rất bất ngờ, cô không nghĩ rằng nguy hiểm lại ở sau lưng mình! Không có thời gian suy nghĩ nhiều đến vậy, Ngưng Tiểu Lạc lập tức xoay người ra kiếm, lại một đường kiếm đẹp cắt ngang hông hai kẻ biến dị! Tuy vậy, bọn chúng vẫn không hề hấn gì, nhưng mục đích của Ngưng Tiểu Lạc chỉ là kéo dài khoảng cách giữa cô và 4 kẻ biến dị mà thôi!

Khoảng cách đã được kéo ra, Ngưng Tiểu Lạc lạnh lùng nhìn 4 kẻ biến dị, trong lòng đau đớn không thôi, vì 1 trong 4 kẻ biến dị chính là người bạn thân nhất của cô trong 3 năm cao trung này. Đau đớn lẫn tức giận, Ngưng Tiểu Nguyệt không chút nương tay, nhanh chóng giải quyết 4 kẻ biến dị này.

Tần Thiên tặc lưỡi "Đủ ngoan độc".

Lại nói một nhóm học sinh khác cũng gặp tình huống tương tự, nhưng tiếc thay ở đó không có một người như Ngưng Tiểu Lạc. Kết quả, cả nhóm kêu gào trong tuyệt vọng. Ngưng Tiểu Lạc có tâm mà không thể động, mắt nàng như nhuộm đỏ bởi máu của bạn bè, điên cuồng chém gϊếŧ người biến dị.

Nửa tiếng sau, Ngưng Tiểu Lạc như người mất hồn, ngồi giữa lớp học đầy xác chết, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

-Xin lỗi...là mình vô dụng...là tại mình...

Nàng lúc này trông như mới bước ra từ ao máu, máu nhuộm đen đỏ lẫn lộn, thậm chí không còn nhìn ra màu sắc của bộ đồng phục đang mặc nữa. Thấy mọi chuyện im ắng, Tần Thiên lấy máu đen bôi lên đồng phục và mặt, làm rối tóc mình. Chuẩn bị xong, Tần Thiên mở mạnh cửa phòng "Rầm" ra vẻ mệt mỏi, gấp gáp nhìn quanh căn phòng. Hắn nhìn thấy Ngưng Tiểu Lạc thì càng gấp hơn nữa, vội vàng kéo nàng đứng dậy:

-Lớp trưởng Ngưng!!! Mau rời khỏi đây thôi, Bọn chúng sắp tới rồi!!!

Ngưng Tiểu Lạc đưa đôi mắt mất đi sức sống lên nhìn Tần Thiên đang chật vật lôi kéo mình, chậm rãi nói:

-Để tôi lại, cậu mau rời khỏi đây đi...

_Ngưng Tiểu Lạc!!! Cậu nghe rõ đây! Cậu phải sống, không sống cho cậu thì ít ra phải nghĩ đến người thân của cậu chứ! Không lẽ cậu muốn họ nếm trải cảm giác đau đớn khi mất đi con của mình, thậm chí không biết giờ họ như thế nào mà cậu muốn chết là chết sao??? Lớp trưởng Ngưng, không lẽ cậu không có ai để bảo vệ sao?

Nghe những lời như vậy phát ra từ chính miệng Tần Thiên-một sát thủ gϊếŧ người không chớp mắt thì chính bản thân hắn cũng từng trận...buồn nôn. Làm sát thủ mà kiêng kỵ nhiều thứ như vậy thì hắn đã sớm chết ngay trong nhiệm vụ đầu tiên rồi!

Nhưng Ngưng Tiểu Lạc thì không thấy buồn nôn chút nào, nước mắt nàng rơi lã chã, ánh mắt cũng không còn vô hồn như trước nữa. Ngưng Tiểu Lạc hung hăng lau đi những giọt nước mắt lẫn máu trên mặt. Kiên định nhìn Tần Thiên vốn nhút nhát trong suy nghĩ của nàng giờ đây cũng trở nên mạnh mẽ, nàng tự phỉ nhổ chính bản thân mình! Cầm thanh kiếm gỗ chắc chắn của mình, Ngưng Tiểu Lạc khoát tay với Tần Thiên:

-Đi sau lưng tôi, chúng ta rời khỏi nơi này!

Tần Thiên lúc này đã trở lại bộ dáng thư sinh trước kia:

-Được, tất cả nghe theo lớp trưởng!

-Tôi không còn là lớp trưởng của cậu, gọi tôi là Tiểu Lạc.

-Vâng...

...

Hành lang lúc này rất hỗn loạn, kẻ biến dị lang thang khắp nơi, đâu đâu cũng thấy máu và nội tạng, trong không khí nồng đậm mùi máu tanh hôi thối. Đếm số lượng kẻ biến dị, Ngưng Tiểu Lạc khẽ nói:

-Hành lang zombie quá đông, không nên mạo hiểm.

Tần Thiên nghi hoặc.

-Zombie?

Ngưng Tiểu Lạc kì quái nhìn Tần Thiên:

-Cậu chưa từng xem The Walking Dead? Resident Evil? Izombie?

Tần Thiên đổ mồ hôi hột:

-Chưa từng.

Điều này rất dễ hiểu, Tần Thiên luôn dành thời gian để học cách gϊếŧ người, đi khắp nơi trên thế giới làm nhiệm vụ, làm gì có thời gian để xem mấy thứ đó!

Ngưng Tiểu Lạc thở dài, liền không quan tâm đến vấn đề này nữa. Nàng bắt đầu lục soát khắp phòng học, quay người lại thì thấy Tần Thiên vẫn ngơ ngác, nàng hơi bực mình:

-Mau đi tìm một cuộn dây thừng, chúng ta sẽ leo xuống.

Tần Thiên khẽ liếc nhìn qua cửa sổ, đây là tầng 2, hắn có thể nhẹ nhàng nhảy xuống, đương nhiên, dù mang theo Ngưng Tiểu Lạc cũng không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại hắn là một tên yếu đuối, đành phải bỏ qua phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất ấy.

Bỏ qua sự kinh tởm đối với đống xác chết, Tần Thiên cắn răng tìm kiếm. Khoảng 10 phút sau, Ngưng Tiểu Lạc lôi một cuộn dây thừng dài ra từ 1 cái cặp. Ngưng Tiểu Lạc vui mừng:

-Quả nhiên thằng nhóc này vẫn còn thích mấy trò biếи ŧɦái!

Sau khi cả hai tiếp đất an toàn, họ phát hiện một nơi tập trung rất nhiều tiếng ồn. Theo phương hướng thì nó phát ra từ hướng cổng chính. Ngưng Tiểu Lạc mang theo Tần Thiên từ xa nhìn về phía phát ra tiếng ồn.

Phải nói trước cổng rất đông người, khoảng hơn 200 học sinh, bọn họ đang tìm cách thoát ra ngoài. Vì tường trường cao tận 3m cổng lên tới 4m, chuyên để phòng ngừa học sinh trốn học nên trèo qua là cách bất khả thi.

Tân Thiên nhìn mấy chục zombie đang đập cánh cửa ngăn cách giữa các phòng học với khuôn viên trường lại nhìn hơn hai trăm tên học sinh kia. Chỉ biết lắc đầu, bọn này độ ngu không phải bình thường! Cái cánh cửa kia làm sao có thể ngăn được lũ zombie không biết mệt mỏi kia chứ? Hơn nữa bọn này còn cãi nhau ầm ĩ, đừng nói là zombie bên trong, chỉ sợ bên ngoài đã tập hợp không ít rồi! Chẳng bao lâu nữa, hai trăm tên này cuối cùng sẽ trở thành một bãi máu thịt mà thôi...

.

.

.

Hết