Mùa hè năm 1970 có mưa nhiều hơn mọi năm, tối qua Nam Thành có cơn mưa kéo dài suốt đêm, đến sáng sớm mới dần tạnh.
Sau một đêm mưa tưới mát, những cây ngô đồng trong khuôn viên trường đại học Nam Thành xanh tươi hơn hẳn, nhưng vì mấy năm trước trường không tuyển sinh nên trường không còn nhộn nhịp như trước nữa.
"Tuấn Khanh." Phương Tuấn Khanh vừa bước ra khỏi văn phòng ban chính trị thì gặp thầy giáo cùng trường là Chu Thừa Khang, ông ta bước nhanh đến trước mặt Phương Tuấn Khanh cùng đi với ông.
"Tìm tôi à?"
Phương Tuấn Khanh lắc đầu.
"Là lão Từ tìm tôi, nghe nói cả nhà giáo sư Lưu của khoa văn tối qua đã bị ủy ban cách mạng đưa đi, năm đó tôi cũng tham gia viết bài báo cáo đó."
Chu Thừa Khang vô tình nhíu mày, muốn thở dài nhưng lại nhịn, đưa tay vỗ vai người đồng nghiệp cũ, nói:
"Đừng nghĩ nhiều quá, anh không giống lão Lưu, Tri Thư và Tri Lễ nhà anh đều ở biên cương, nghe nói năm ngoái Tri Thư còn lập công."
Trong tình hình này, không chừng cấp trên sẽ cân nhắc nhiều hơn.
Phương Tuấn Khanh gật đầu, không nói nhiều với Chu Thừa Khang, mặc dù hai đứa lớn nhà mình đều lập công ở biên cương, nhưng vì chuyện của mình mà Tri Lễ suýt bị đình chỉ huấn luyện bay, nếu không phải thủ trưởng cũ của đứa lớn liên hợp với một thủ trưởng ở Bắc Kinh bảo lãnh thì có lẽ đứa thứ hai đã phải rời khỏi đội bay rồi.
"Đúng rồi, hôm kia nhờ anh tìm người mua sâm núi đã mua được chưa?" Phương Tuấn Khanh không tiếp tục chủ đề vừa rồi mà chuyển sang hỏi Chu Thừa Khang.
Chu Thừa Khang nghe vậy mới "Ồ" một tiếng, đưa chiếc cặp công văn trên tay đến trước mặt Phương Tuấn Khanh, mở ra một chút rồi nói:
"Sáng nay đi lấy rồi, toàn là hàng cũ nhiều năm, nghe nói là do một gia đình địa chủ ở Nam Thành trước đây sưu tầm, nếu không phải vì cuộc sống không thể tiếp tục thì chắc chắn không thể lấy ra đổi tiền."
Sáng sớm, đại lộ Ngô Đồng trong khuôn viên trường gần như không có người, nhưng Chu Thừa Khang vẫn nói rất nhỏ, Phương Tuấn Khanh nhìn thấy củ sâm được bọc cẩn thận trong giấy báo trong cặp công văn, liên tục nói cảm ơn rồi hỏi:
"Bao nhiêu tiền? Tôi về nhà sẽ bảo Đoan Ngọc đưa cho anh."
Chu Thừa Khang nghe vậy liếc nhìn người đồng nghiệp cũ.
"Anh nói tiền với tôi làm gì, Dương Dương cũng là tôi nhìn lớn lên, những năm qua tôi coi nó như con gái ruột, chỉ cần nó khỏe mạnh thì nói gì đến tiền bạc."
Hai gia đình có quan hệ tốt, vốn định làm thông gia, nhưng hiện tại nhà họ Phương gặp chuyện, ông ta đề cập đến thì bị lão Phương từ chối, ông ta biết lão Phương không muốn liên lụy đến nhà mình, nghĩ đến việc nhà mình cũng khó bảo vệ được Dương Dương nên ông cũng thôi, nhưng về những mặt khác thì ông ta không keo kiệt, là đứa trẻ mình nhìn lớn lên, dù sao cũng thương, chỉ cần Dương Dương khỏe mạnh thì tiền bạc không thành vấn đề.