Núi Ma Cà Rồng

Chương 5

Con sói lặng lẽ quan sát tôi, mũi nó chun lại trên hàm răng lởm chởm, đánh hơi. Không biết phải làm gì, tôi nhè nhẹ đặt bình nước xuống một bên. Nếu kêu cứu, con sói có thể hỏang sợ mà bỏ chạy, nhưng cũng có thể nó sẽ tấn công ngay. Nếu đứng im, có thể nó sẽ không chủ ý nữa mà sẽ bỏ đi; nhưng cũng lại có thể nó coi đó là dấu hiệu yếu kém của đối phương, và sẽ lao vào gϊếŧ tôi đứ đừ.Trong khi đang cố suy tính một cách tuyệt vọng, tôi thấy con sói nhúng hai chân sau, hạ thấp đầu, và chỉ với một cú nhảy, nó phóng qua suối. Nó nhào lên ngực tôi, xô ngả tôi xuống đất. Tôi cố vùng vẫy, nhưng không thể nào thóat khỏi con vật quá nặng đè trên người. Tôi quờ quạng hai tay, cố tìm một hòn đá, một cái cây, bất kỳ thứ gì có thể phang cho con qúai này một phát. Nhưng chẳng có gì ngoài tuyết.

Hình ảnh khủng khϊếp của con sói sát mặt tôi. Lông mặt xám xịt, mõm đen thui, răng dài đến cả sáu phân, nhe ra trắng nhởn. Lưỡi thè lè, no hồng hộc thở, tòan mùi tanh tưởi của máu và thịt tươi.

Tôi chẳng có chút hiểu biết nào về loài sói, trừ một điều: ma-cà-rồng không được uống máu sói. Vì vậy không biết phản ứng thế nào. Thụi ngay mặt hay đấm vào thân nó? Nằm im cho đến khi nó bỏ đi, hay la làng cho nó hoảng? Gĩưa lúc đầu óc tôi đang rối tung lên, con sói cúi đầu, thè lưỡi cái lưỡi ướt nhẹp mà… liếʍ mặt tôi.

Chết sững, tôi chỉ còn biết nằm đờ ra đó, trừng trừng nhìn cái hàm của con vậy khủng khϊếp. Con sói liếʍ mặt tôi lần nữa, rồi bỏ đi. Nó đi ra suối, vục mõm xuống nước. Nằm thêm một lúc, tôi ngồi dậy nhìn con sói uống nước và nhận ra đó là một con sói đực.

Uống nước no nê, con sói đứng ngẩng cao đầu và tru lên. Từ sau những bụi cây bên kia suối, ba con sói khác xuất hiện. Chúng rón rén xống bờ suối, uống nước. Hai sói cái và một sói con, nhỏ hơn và sậm màu hơn.

Sói đực nhìn những con kia uống, rồi lại ngồi bên tôi. Nó rúc vào long tôi như một con chó. Trước khi kịp nhận ra mình làm gì, tôi vòng tay, gãi sau tai nó. Nó rên lên thích thú, rồi nghiêng đầu để tôi gãi tai kia.

Một sói cái uống nước xong, nhảy qua suối, chạy đến đánh hơi chân tôi, rồi cùng ngồi xuống vươn đầu cho tôi gãi. Con sói đực gầm gừ ganh tỵ, nhưng ả làm lơ.

Hai con sói còn lại cùng nhảy xuống suối nhập bầy. Nhưng sói cái tới sau tỏ ra e thẹn hơn, cô ả loanh quanh cách tôi mấy mét. Sói con chẳng sợ sệt gì, tỉnh bơ leo lên đùi, lên bụng tôi, đánh hơi như một chú chó săn. Vừa định vươn chân bôi lem nhem lên đùi tôi, cu cậu bị sói đυ.c ngoạm cổ quăng xuống đất. Chú nhóc ấm ức kêu ăng ẳng, rồi mon men lại, leo lên đùi tôi. Rất may là lần này nó không bôi lem nhem lên tôi để đánh dấu lãnh thổ của nó nữa.

Tôi ngồi đó thật lâu, chơi đùa với sói con và hai sói lớn. Sói đực nằm ngửa để tôi gãi bụng. Lông bụng nó nhạt màu hơn, chỉ trừ một sọc đen chạy dọc than. “Sọc” có vẻ thích hợp để đặt tên cho anh sói này, vì vậy tôi gọi nó là Sọc.

Thử xem chúng có biết làm trò gì không, tôi tìm một cái que, ném ra xa, la lớn:

- Bắt đi, Sọc, bắt đi.

Nhưng anh chàng ngẩn ra, không nhúc nhích. Tôi ngồi xổm, ra lệnh:

- Sọc, ngồi.

Nó nhìn tôi lom khom.

- Sọc, ngồi thế này này.

Con Sọc giật lùi, như sợ tôi sắp nổi cáu. Con sói nhóc khoái chí, hí hởn nhảy phóc lên tôi, làm tôi bật cười ha hả, chấm dứt màn huấn luyện.

Sau đó tôi trờ lại nơi cắm trại, để khoe bạn mới với hai ma-cà-rồng. Chỉ mình con Sọc đi sát bên tôi. Ba con kia đi phía sau.

Hai ông Crepsley và Gavner vẫn ngủ khò dưới lớp chăn da nai. Ông Gavner ngáy rầm rầm. Hai cái đầu ló ra ngòai lớp chăn, trông như hai em bé xấu xí nhất trên đời. Ước gì có máy chụp hình có thể chụp được ma-cà-rồng, tôi sẽ bấm ngay một pô.

Vừa định chui tọt vào chăn, tôi chợt nảy ra một ý. Tôi dỗ dành mấy con sói đang ngầm ngừ đứng bên hàng cây cùng chỗ chúng tôi ngủ. Con Sọc vào trước. Nó đánh hơi hai lão ma-cà-rồng, cảm thấy yên tâm, nó gừ gừ nho nhỏ, ba con sói kia cũng vào nhưng né xa Crepsley và Gavner.

Nằm một bên đống lửa, tôi nâng cao tấm chăn, mời mấy con sói vào ngủ chung. Chúng không chui vào chăn. Chỉ mỗi chú nhóc lon ton định chạy vào, lập tức bị mẹ nó ngoặm cổ kéo ra. Nhưng khi tôi vừa phủ chăn, nằm xuống, chúng- kể cả con sói e thẹn – bò lên mình tôi mà nằm. Vừa nặng vừa hôi long rinh rich, nhưng hơi ấm của chúng thật tuyệt. Nhờ vậy, dù nằm gần cái hang có một ma-cà-rồng vừa mới bị gϊếŧ chết, tôi vẫn ngủ thoải mái, ngon lành.

Tôi thức giấc vì một tiếng gầm gừ giận dữ. Ngồi bật dậy, tôi thấy ba con sói lớn quây quần thành một nửa vòng tròn trước mặt, con đυ.c đứng giữa. Chú sói nhóc lúp ló sau tôi. Vòng ngoài là hai tên Tí-hon. Tay chúng khùynh khùynh đang tiến lại bầy sói.

Đứng phắt dậy, tôi gào lên:

- Ngừng lại.

Bên kia đống lửa – đã tắt ngấm trong khi tôi ngủ - hai ông Crepsley và Gavner chòang tỉnh, lăn ra khỏi chăn. Tôi nhảy tới, đứng chặn trước con Sọc, quát tháo hai tên Tí-hon. Chúng trừng trừng nhìn tôi qua lớp vãi mũ trùm đầu. Lờ mờ dưới lớp vải, tôi thóang thấy đôi mắt to xanh lè của tên đứng gần hơn.

Ông Gavner kèm nhèm hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Tên Tí-hon đứng gần tôi, chỉ mấy con sói rồi xoa xoa bụng. Đó là dấu hiệu n1o đang đói. Tôi lắc đầu:

- Không được. Không được đυ.ng tới mấy con sói. Chúng là bạn của ta.

Tên Tí-hon vẫn tiến lên, nhưng tên đứng sau – Chân-trái – níu tay nó lại. Nó nhìn Chân-trái, đứng lặng một lúc rối lê bước trở lại mấy con chuột mới săn được. Đôi mắt xanh sau lớp vải của Chân-trái ngập ngừng nhìn tôi, trước khi nó đi theo người anh em của nó ( tôi luôn cho rằng đó là hai anh em).

- Ta thấy cháu vừa gặp mấy họ hàng của chúng ta?

Vừa nói, ông Crepsley vừa tiến gần đống lửa đã tàn, hai bàn tay ngử ra, để bày sói khỏi cảnh giác. Chúng gầm gừ, nhưng ngày khi đánh hơi ông, chúng lặng lẽ ngồi xuống, dù mắt vẫn dè chừng về phía hai tên Tí-hon đang nhóp nhép nhai.

Tôi hỏi lại ông Crepsley:

- Họ hang nào?

- Sói và ma-cà-rồng là bà con của nhau. Theo truyền thuyết, ngày cưa chúng ta và sói từng là một lòai, như con người và khỉ vậy. Một số trong chúng ra tập đi hai chân và trờ thành ma-cà-rồng, số còn lại vẫn mang kiếp sói.

- Có đúng thế không?

- Đó là truyền thuyết. Làm sao ta biết là đúng hay không.

Ông khom mình, lặng lẽ quan sát con Sọc. Nó xù long đầu, bờm và hau tai dựng ngược lên. Ông Crepsley vuốt ve cái mõm dài của nó, lẩm bẩm:

- Một kiểu mẫu hàon hảo. Đúng là một lãnh đạo bẩm sinh.

Tôi bảo:

- Cháu gọi nó là Sọc, vì dưới bụng nó có một sọc đen.

- Sói đâu có tên. Chúng đâu phải là chó.

Gavner đến gần bạn:

- Thôi nào đừng cố chấp chứ. Nếu Darren thích, cứ để nó đặt tên, có hại gì đâu.

Ông Crepsley đồng ý, rồi đưa tay cho ai sói cái. Cả hai, kể cả cô nàng e thẹn, tiến lại liếʍ tay ông.

Ông Crepsley nói không giấu được vẻ hãnh diện:

- Ta luôn biết cách cư xử với lòai sói.

Tôi hỏi:

- Sao chúng tỏ ra thân mật quá vậy. Cháu tưởng, sói gặp người là trốn chạy liền.

- Đối với người thôi, còn với ma-cà-rồng lại khác. Mùi của chúng ta giống chúng. Chúng nhận ra quan hệ họ hàng mà. Những con sói này chắc đã từng gặp lòai chúng ta, vì không phải con sói nào cũng thân thiện đâu. Tuy nhiên, không có con sói nào tấn công một ma-cà-rồng, dù đang bị đói.

- Ngòai bốn con này, cháu có thấy con nào nữa không?

Ông Gavner hỏi. Tôi lắc đầu. Ông lại nói:

- Vậy là, chắc chúng đã lên Núi Ma-cà-rồng, nhập với những bầy kia.

- Chúng lên Núi ma-cà-rồng làm gì?

- Mỗi khi có cuộc họp Hội đồng, sói đều lên núi. Vì chúng bảo biết sẽ kiếm được cả đống đồ ăn thừa. Những tay bảo vệ trên Núi Ma-cà-rồng đã tích trữ đồ ăn cả năm dành cho Hội nghị. Đồ ăn thừa rất nhiều. Họ đổ ra ngòai cho đám thú rừng dọn dẹp.

Tôi bình phẩm:

- Vượt đường xa vất vả thế, chỉ để có được một tí đồ ăn thừa.

Ông Crepsley bảo:

- Không phải chỉ vì tí đồ ăn thôi đâu. Chúng họp bầy để chào bạn cũ, kết bạn và chia sẽ kỷ niệm.

- Sói có thể trao đổi thông tin với nhau sao?

- Chúng có khả năng truyền những ý nghĩ đơn giản cho nhau. Chúng không thể nói một cách thực sự, vì lòai sói không có ngôn ngữ nhưng có thể chia sẽ cho nhau hình ảnh, bản đồ những nơi có thể săn mồi được nhiều hay ít.

Gavner lên tiếng:

- Nói đến mồi mới nhớ, chúng ta đã cạn đồ ăn. Mặt trời đang lặn, tới giờ lên đường rồi. Larten, anh chọn đường vòng xa quá, không gấp rút là bị trễ cuộc họp mất.

Tôi hỏi:

- Còn những lối đi khác nữa sao?

- Tất nhiên. Cả chục lối đi. Vì vậy mà ngòai ma-cà-rồng bị gϊếŧ, chúng ta chẳng gặp ma-cà-rồng nào khác nữa. Mỗi chúng ta đi một ngả khác nhau.

Chúng tôi cuốn chăn, rồi khởi hành. Dọc đường, hai ông chăm chú quan sát cố tìm kiến dấu vết của kẻ gϊếŧ ma-cà-rồng trong hang. Mấy con sói đi sát bên chúng tôi suốt mấy tiếng, né xa hai tên Tí-hon, rồi tiến lên, biến dạng vào đêm tối.

Tôi hỏi:

- Chúng đi đâu vậy?

Ông Crepsley trả lời:

- Đi săn.

- Liệu chúng có trở lại không?

- Trở lại là cái chắc.

Chạng vạng sáng, khi chúng tôi nghĩ chân, bốn con sói trở lại, dọn chỗ ngủ bên cạnh và trên mình chúng tôi. Tôi ngủ ngon lành, chỉ hơi khó chịu vào lúc buổi trưa. Vì cái mũi lạnh ngắt của con sói nhóc dụi vào tôi, khi nó rúc vào chăn, nằm sát bên mình.