Editor: sukiee
"Đi bệnh viện nhìn xem? Tôi nghĩ khả năng là bị nứt xương rồi.” Thẩm Gia liếc mắt nhìn, cười nói.
"Không được", thấy quản gia đã đi xa, Tống Tu nói: "Tôi sắp chết rồi, chuyện mấy ngày hôm nay cũng không cần quan tâm,...... Lại nói về cầu Tân An, cô bị tai nạn xe hơi ở cầu Tân An và chết ngay tại chỗ đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đã chết trong vụ tai nạn xe hơi ba năm trước, Cố Dương cũng chết, nhưng đáng tiếc anh ta vận khí tốt, gặp được một kẻ ngốc là cậu.”
Thẩm Gia lắc đầu nói: "Nhưng mà phải nói cây cầu thật sự quỷ dị, lúc lên cầu tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cửa xe làm thế nào cũng không mở được, cứ lao thẳng về một bên cầu."
Sau khi Tống Tu lên tiếng, trái tim đột nhiên đau nhức, cậu khẽ rên một tiếng, cúi đầu xuống để làm cho bản thân cảm thấy tốt hơn, cậu có thể cảm nhận được nội tạng của mình đang suy yếu, những con quỷ vật mà cậu nuôi dưỡng đang náo loạn. Chúng có vẻ đã cảm nhận được sự yếu đuối của Tống Tu và muốn nhân cơ hội phá tan trói buộc.
Vị tanh ngọt trong cổ họng càng lúc càng mãnh liệt, Tống Tu không nhịn được ho hai cái, giơ tay lau vết máu tràn ra trên khóe môi, cậu nhìn vết máu trên mu bàn tay, thở dài nói: "Ác gỉa ác báo, anh ấy nói lời này không sai."
【666: Ký chủ, tôi có linh cảm xấu.】
【Tống Tu: Đúng vậy, linh cảm của mi sắp trở thành sự thật, tôi tò mò không biết Cố Dương sẽ có biểu cảm như thế nào sau khi biết sự thật, nhìn thấy tôi chết trước mặt anh ấy. Nhưng chỉ có cách này, anh ấy mới tin rằng tôi thực sự yêu anh ấy, phải không?】
【666:......】
Ký chủ tuyệt đối là một người chấp hành nhiệm vụ không có cảm xúc, trong lòng chỉ có nhiệm vụ.
Cậu thản nhiên mặc quần áo bình thường, lái xe đi về phía cầu Tân An.
Khi đi qua ngã ba đường, cậu đã cảm nhận được cây cầu có gì đó không ổn, cậu tuỳ ý liếc nhìn bên đường, không biết ai đã trồng một hàng cây hoè bên đường.
Cây hoè chiêu âm, hơn nữa cây cầu vốn đã là chỗ kết nối hai thế giới âm dương, vì vậy không có gì lạ khi cây cầu này thường xuyên gặp tai nạn.
Biển số xe của cậu dễ thấy đến nỗi ngay khi cậu lái xe qua, ai đó đã nhận ra cậu ngay và thốt lên: "Tại sao hắn ta lại ở đây?!"
Chiếc xe dừng lại ở bên cầu, Tống Tu cười sau khi xuống xe, nói: "Tôi sẽ tiếp nhận vấn đề ở cầu, mặt trời sắp lặn, ở đây âm nặng trĩu, nếu anh không có gì khác, tốt nhất là mau rời khỏi đây."