Ba năm tiếp theo không phải sẽ trải qua trong tình huống tương tự thế này chứ?
Úc Thời Nam do dự không biết có nên tiến vào cửa phòng không.
Hai khu xác nhập khiến ký túc xá không đủ dùng, lúc này đi tìm thầy phụ đạo đổi ký túc xá cũng không thực tế.
Úc Thời Nam rối rắm mãi, cuối cùng quyết định chấp nhận hiện thực.
Cậu dùng hết toàn lực nhắc va ly hành lý, kéo vào phòng ký túc xá, sau đó mở nó ở lối đi nho nhỏ, lưu loát mà sắp xếp đồ đạc của mình.
Nhất định phải sửa sang xong trước khi Hoắc Chu tắm xong.
Mặc dù trước khi tới, Úc Thời Nam đã được bạn bè rỉ tai chuyện “dáng người Hoắc Chu rất đẹp” “Hoắc Chu có bả vai Thái Bình Dương, khoảng cách từ vai trái đến vai phải cần bắt xe 20 tệ” “Hoắc Chu có cơ bắp chắc khỏe, múi nào ra múi nấy” vân vân và mây mây, nhưng khi thật sự trông thấy, cậu mới phát hiện……
Thì ra bạn bè không lừa cậu.
Song, đây chẳng phải chuyện gì vui vẻ.
Bởi vì cậu không có những thứ đó.
Nghĩ đến đây, Úc Thời Nam không khỏi đẩy nhanh tốc độ tay, để tránh Hoắc Chu đi ra nhìn thấy lại không vui.
Đáng tiếc cậu có nhanh đến đâu cũng chậm một bước.
“Kẽo kẹt ——”
Tiếng cửa mở.
“Ngại quá, tôi lập tức ……” Úc Thời Nam thất thố ngẩng đầu, còn chưa nói xong lời xin lỗi đã phải câm nín vì bắt gặp một gương mặt xa lạ.
“Hi……?” Người nọ ngơ ngác giơ tay.
“Chào, chào cậu.” Úc Thời Nam có chút hoảng hốt.
Đối phương thoạt nhìn rất thân thiện, tướng mạo không mang cảm giác xa cách bẩm sinh như Hoắc Chu: “Cậu là sinh viên vũ đạo mới tới, Úc Thời Nam?” Nói xong cậu ta lại cười, “Tôi tên Trần Thanh Phàn.”
Úc Thời Nam ngơ ngác gật đầu, bất giác sắp xếp ngôn ngữ trong đầu.
Trần Thanh Phàn thoạt nhìn khá dễ ở chung, cậu không muốn để lại ấn tượng xấu cho người ta.
Chỉ là không đợi cậu mở miệng, Trần Thanh Phàn đã thò đến: “Sao cậu trắng thế?”
“Hả?” Úc Thời Nam không nghĩ tới cậu ta sẽ hỏi như vậy.
“Tôi và Hoắc Chu ngày ngày ngâm trong nước cũng không trắng bằng cậu.” Trần Thanh Phàn nói xong liền duỗi tay đến bên cạnh Úc Thời Nam, không so không biết, so rồi mới phải nhảy dựng, “Cậu gầy quá đi?!”
“Có sao?” Úc Thời Nam đỏ mặt, “Bọn tôi có yêu cầu khắt khe về cân nặng, mỗi tuần đều phải đo lường, mập lên bị phạt.”
“Chậc ——” Trần Thanh Phàn tự làm thân nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, “Có chút éc như vậy, cảm giác khẽ dùng sức cũng có thể khiến cậu gãy xương.”
“Không khoa trương thế đâu……” Úc Thời Nam để mặc cậu ta lôi lôi kéo kéo, “Đối với các cậu thấy thì gầy, nhưng đối với những người học vũ đạo như bọn tôi hình thể này là bình thường.”
“Rầm ——”
Cánh cửa khép hờ bị đá văng trong một cước.
“Các con trai ngoan, cha đã trở về!!!”
Người tới có nước da màu lúa mạch, có lẽ do hàng năm phơi gió, sống thêm 50 năm nữa mới có thể tương xứng với diện mạo hiện tại.
Trông có sức đe dọa không thua kém gì Hoắc Chu.
Tâm trạng mới được chữa lành của Úc Thời Nam cứ thế biến mất.
“Cậu là người mới tới?” Giọng điệu người nọ dịu hẳn, cậu ta để gói đồ tiện lợi lên bàn, sau đó đi về phía Úc Thời Nam.
“…… Chào cậu.” Úc Thời Nam kịp thời load được, thấy cậu ta chủ động chào hỏi cũng vội vàng giới thiệu bản thân, “Tôi tên Úc Thời Nam, là sinh viên chuyên ngành múa cổ điển.”
“Ồ, tôi là Cố Sưởng, học điền kinh.” Cố Sưởng nói xong lại ghé sát vào, đặt tay lên đầu Úc Thời Nam rồi đo ngang qua ngực mình, “Sao vào đại học rồi vẫn đυ.ng trúng người lùn thế?”
Úc Thời Nam: “……”
Vũ nhục thật trắng trợn.