Editor: Cá
Trên tay Lăng Tước thoáng dùng sức, đem người tách ra đứng thẳng lại.
Lúc này các bạn học xung quanh mới kịp phản ứng.
“Cô bé đàn em này có phải là đồng đội của cậu không?"
“Năng lực rất tốt.”
Bọn hắn tựa hồ đã biết mối quan hệ của hai người, đại khái là tại vừa rồi Tô Anh vô tình bước vào phòng học.
“Này, làm sao mà nhìn khá quen, học muội, em có phải người trên diễn đàn ——”
“Cô ấy thật đáng yêu, ghen tỵ ghê, vì sao tôi không gặp được cô ấy sớm hơn!”
Bọn hắn cười nói vài câu, lại đối lời xin lỗi của Tô Anh không để trong lòng.
Có một học tỷ hiền hoà còn hỏi tên cô, vỗ vỗ vai của cô động viên cố lên.
“Thật hiếm thấy tân sinh dám hợp tác với tiền bối."
Bên cạnh có người thở dài: “Tớ thì ngược lại từng gặp qua, nhưng bọn họ chỉ hợp tác với những người có năng lực cao hơn mình năm mươi điểm mà thôi.”
Bọn họ nói vài lời rồi nhanh chóng rời đi.
Trong hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tô Anh: “......”
Tô Anh lúc đầu nghĩ nên khách khí nói không cần vịn cô.
Nhưng mà trên người cô vẫn không có chút sức lực nào, giống như tiến vào một loại trạng thái hư nhược.
Nếu không phải đối phương không nhẹ không nặng giữ vai cô lại, nói không chừng cô liền trực tiếp ngồi bệt dưới đất.
Cách vải đồng phục học sinh được đặc chế đắt tiền, đầu vai mơ hồ còn ẩn ẩn truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
—— Hoàn toàn không giống nhiệt độ của sinh vật sống, mang theo cái lạnh khiến tâm hồn người ta run rẩy.
Suy nghĩ của Tô Anh lần nữa bị gián đoạn.
Cô khô cằn mở miệng: “Anh học xong nhanh quá, cảm giác như anh vừa rời đi không lâu vậy.”
Lăng Tước rất bình tĩnh nhìn cô, “Bởi vì tôi đến trễ.”
Hừm.
Tô Anh: “......”
Tô Anh chân thành xin lỗi: “Thật xin lỗi, là em hại anh đến muộn.”
Lăng Tước khẽ lắc đầu.
Anh đối với chuyện mình đến trễ cũng không để ý, vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là đáp lại đối phương.
Trong hành lang nhất thời an tĩnh.
Tô Anh nghĩ nghĩ, nếu như chỉ đem đối phương xem như học trưởng bình thường thì bây giờ nên nói cái gì đây?
Tô Anh: “Mới vừa rồi là năng lực của em, coi như là dịch chuyển tức thời đi.”
Từ một góc độ nào đó, quả thật có chút vô địch.
Chí ít có thể miễn dịch tất cả các loại tổn thương vật lý.
Nguyên thân rất ít khi dịch chuyển đi xa như vậy.
Cả những huấn luyện sư được gia đình cô thuê hay những đạo sư phụ trách tuyển sinh tại trường đều đã nhiều lần đánh giá, phân tích khả năng của cô cũng như kiểm tra tình trạng thể chất của cô sau khi hoàn thành việc dịch chuyển tức thời.
Bọn họ đã tóm tắt công dụng của loại năng lực này, bỏ qua ngôn ngữ học thuật, đại khái có thể tổng kết thành vài điểm sau.
Một là sử dụng để xuyên tường xuyên cửa, vượt chướng ngại vật trong khoảng cách ngắn, bởi vì thời gian mỗi lần rất ngắn nên có thể phát động nhiều lần liên tục.
Hai là tránh né công kích, trong trạng thái phát động năng lực, dù cho xung quanh có là hiện trường nổ hạt nhân, cô cũng không phải chịu ảnh hưởng.
Ba là khả năng tạm thời ẩn thân, mặc dù tầm nhìn chịu ảnh hưởng, không quá dễ dàng để đánh lén mục tiêu —— chủ yếu là thấy không rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng mà người khác quả thật cũng không nhìn thấy cô, camera giám sát cũng giống như vậy.
Sau đó chính là dịch chuyển đường dài, hay có thể nói là dịch chuyển tức thời.
Nhưng cái này tốt nhất chỉ nên sử dụng vào thời điểm vạn bất đắc dĩ phải chạy trốn. Vì cô sẽ yếu đi một thời gian ngắn khi đáp đất.
Đương nhiên, tác dụng khẳng định không dừng lại ở đó.
Chỉ là cỗ thân thể này đã chuẩn bị trưởng thành, cũng là lúc bắt đầu thăm dò năng lực tìm phương hướng phát triển phù hợp, cho nên cũng không vội mà đem mọi thứ đều khai quật ra.
Tô Anh: “...... Em muốn giải thích, mặc dù vừa rồi loại tình huống này nhìn có vẻ rất tệ, giống như em phát động năng lực một lần liền phế bỏ, nhưng cũng không hoàn toàn như thế này.”
Lăng Tước không nói lời nào.
Xem từ vẻ mặt, anh vẫn như cũ nghiêm túc lắng nghe.
Tô Anh: “Em không giống mấy người trên mạng, những loại năng lực không gian đó dùng một lần truyền tống, một lần dịch chuyển sẽ mất vài giờ mới có thể hồi phục.”
Trạng thái suy yếu vừa rồi có lẽ chỉ kéo dài chưa đầy một phút đồng hồ.
Hiện tại, cảm giác đau đớn và bất lực đang dần biến mất.
“Em có thể khôi phục hoàn toàn trong vài chục giây.”
Tô Anh đã có thể tự mình đứng vững: “Mà lại mới vừa rồi là em trụ quá lâu mới có mức tiêu hao quá độ, nếu như trong vòng mười giây kết thúc, sau khi rơi xuống đất em có trồng cây chuối cũng không thành vấn đề.”
Cùng lúc đó, Lăng Tước cũng buông tay.
Tô Anh âm thầm kinh hãi.
—— Đối phương canh thời gian rất chuẩn, thời điểm anh buông tay, cũng là lúc cảm giác mệt mỏi hoàn toàn biến mất.
Cô chợt cảm thấy lời giải thích của mình đều vô nghĩa.
Có lẽ anh biết rõ chuyện gì xảy ra với năng lực của cô.
Xét thấy anh là lão bất tử ngoài hành tinh sống mấy vạn năm, mấy chục vạn năm trở lên, đại khái kiến thức rộng rãi kinh nghiệm phong phú?
Suy cho cùng, ngay cả những đạo sư cũng sẽ rất giỏi trong việc phán đoán và phân tích sau khi nhìn thấy nhiều khả năng kỳ lạ.
Tô Anh cúi đầu xuống.
Bả vai cô như còn lưu lại cái chạm băng lãnh và lạ lùng đó.
Nếu như đổi thành người không biết chút gì thì có lẽ cũng sẽ không nghĩ nhiều, dù sao việc những người có năng lực rất mạnh có nhiệt độ cơ thể cao hay thấp đều không phải sự việc gì quá kỳ quái, vì dị năng có tác động đến cơ thể người.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác Tô Anh trong lòng biết rất rõ đối phương vốn chính là tên ác Thần đội lốt người.
Cảm giác lạnh lẽo trên vai còn chưa rút, cũng như đang nhắc nhở cô về sự tồn tại đáng sợ đang ẩn giấu dưới lớp da hoàn mỹ của đối phương.
Tô Anh hít một hơi thật sâu, “Hơn nữa, em còn có thể kiên trì một lúc nếu có nguy hiểm đến tính mạng.”
Mong muốn sống sót chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến năng lực phát huy.
Đối với dị năng giả, việc kiên trì phát động năng lực không khác gì việc đòi chạy thêm vài bước nữa.
Cả phản ứng như hô hấp khó khăn, cơ bắp đau nhức, thiếu máu, thiếu oxi, v.v. cũng giống nhau.
Nếu như tiêu hao quá lớn, nghiêm trọng nhất cũng là mê man ngay tại chỗ.
Ngoài ra, tiêm bằng nhiều cách khác nhau.
Mặt khác, những tình trạng này có thể được giảm bớt bằng cách tiêm thuốc vào cơ thể.
Lăng Tước vẫn luôn lẳng lặng nghe.
Cô gái nhỏ nói một câu ngừng một hồi, cuối cùng cũng nói xong.
Cô nhìn trông nghiêm túc, còn có vẻ hơi thấp thỏm.
“Năng lực của em, còn có vài thứ khác ——”
Lăng Tước rủ mắt xuống, sắp xếp lại từ ngữ: “Công năng.”
Tô Anh có hơi bất ngờ.
Cô lúc đầu vốn tưởng rằng đối phương sẽ không quan tâm loại chuyện này, dù sao cô cũng chỉ là đồng đội tạm thời, tầm quan trọng của cô có lẽ không quan trọng bằng những người bạn cùng lớp thường xuyên học cùng anh.
Tô Anh: “Ví dụ như là?”
Lăng Tước: “Dị năng của em được phân vào loại phụ trợ, vì sao?”
Anh thế mà còn nhìn thông tin đội ngũ? Còn tưởng rằng anh căn bản không quan tâm đồng đội là tròn hay dẹp đấy.
Tô Anh: “...... Bởi vì em không có cách nào trực tiếp dùng dị năng công kích? Nhiều nhất là vụиɠ ŧяộʍ lẻn vào bên cạnh người khác, sau đó dùng vũ khí bắn nát đầu.”
Đây chính là kế hoạch ám sát nam chính trong nguyên tác của cô.