"Hao, Lỗ." Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nói, vẫn chưa quen. Nói chuyện không trôi chảy, chỉ có thể nói từng từ một. Họng cậu hơi khô, giọng nói cũng hơi khàn, nhưng để đi đến soi gương một cách an toàn, cậu vẫn cố gắng thương lượng với con mèo.
"Hao Lỗ, ngoan, tránh ra."
Là một con mèo cưng bình thường chưa khai mở linh trí, Hao Lỗ rất cảnh giác với cậu thiếu niên lạ mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Nhưng sau khi ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người cậu thiếu niên hòa với mùi nắng, một chút cảnh giác khó khăn lắm mới nảy sinh này cũng biến mất không còn dấu vết.
Nó vẫn luôn rất thích chiếc gối mà ba nuôi ôm ngủ mỗi tối, chỉ là ba nuôi cũng rất trân trọng chiếc gối đó, không bao giờ cho nó nằm.
Mùi trên người con người này giống hệt với chiếc gối nhỏ đó. Hao Lỗ vòng quanh cậu thiếu niên một vòng, giơ móng vuốt dẫm lên mu bàn chân cậu.
Ấm áp, nhưng không mềm bằng chiếc gối đó.
Hao Lỗ lại dẫm lên mu bàn chân của gối nhỏ, cuối cùng vẫn an tâm nằm lên mu bàn chân của cậu.
Dường như nó đã muốn thử một lần như vậy từ lâu.
Gối nhỏ cứng đờ không dám cử động.
Bụng mềm mại của con mèo áp vào mu bàn chân cậu, lông và da tiếp xúc mang đến cảm giác xa lạ mới mẻ.
Gối nhỏ không nhịn được rụt lại, những ngón chân trắng nõn cũng không nhịn được cuộn lại.
Không được.
Bây giờ cậu muốn nhân lúc Lục Miên Chi xuống lầu chờ đồ ăn mang về, vào phòng tắm soi gương xem mình trông như thế nào.
Gối nhỏ lại rụt lại, trong lòng nhắc đi nhắc lại việc mình định làm.
Vào phòng tắm soi gương, vào bếp uống nước, vào phòng khách ngồi ghế sofa.
"Hao Lỗ, đi ra." Gối nhỏ cố gắng đuổi con mèo đang nằm trên chân mình đi, vừa phát ra hai tiếng liền ngậm miệng lại.
Cùng lúc đó, đầu tai của Hao Lỗ cũng nhạy bén động đậy. Hai đứa nhỏ đều nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa bên ngoài nhà.
Lục Miên Chi về rồi!
Chiếc gối nhỏ còn chưa nghĩ ra cách đối phó với tình huống này, đầu óc cậu lập tức trống rỗng, tim hẫng một nhịp vì quá căng thẳng.
Phải lập tức quay lại giường.
Cậu không còn nghĩ đến những việc định làm nữa, cũng không còn quan tâm đến con mèo mập đang ôm lấy mắt cá chân mình. Cậu buông tường, vội vàng quay người, muốn chạy về giường biến thành gối, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả quay người quá nhanh, gối nhỏ không đứng vững, liền ôm chăn ngã xuống đất.
Còn vô tình làm đổ bát đựng thức ăn của Hao Lỗ, tiếng "bịch" liên tiếp vang lên.
Hạt thức ăn cho mèo màu nâu lăn lóc khắp sàn nhà.
Cửa phòng ngủ cũng theo đó mở ra, chiếc gối nhỏ tuyệt vọng nhắm mắt lại, kéo chăn trùm đầu, biến một phát về nguyên hình.
Cậu chỉ là một gối nhỏ mềm mại bình thường thôi mà. Gối nhỏ nằm trong chăn nghĩ.
"Meo!"
Nhìn cậu thiếu niên đột nhiên biến mất trên mặt đất, mắt mèo của Hao Lỗ mở to.
Nó chỉ nghĩ rằng đối phương đang chơi đùa với nó, tiến lên đẩy chăn ra. Chưa kịp tìmra chiếc gối nhỏ, nó đã bị người ta xách gáy nhấc lên. Giọng nói của Lục Miên Chi vang lên từ phía trên đầu nó, Hao Lỗ lập tức dừng móng vuốt nhỏ, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Đáng tiếc đã muộn.
Tang mèo đã bị bắt, nồi này phải đội.
Không biết gì về chuyện này, Hao Lỗ ngây thơ nhìn ba nuôi đang lạnh mặt, bị anh dùng ngón tay gõ vào đầu. Giọng nói như những viên đá rơi vào cốc thủy tinh.
"Không phải tao đã nói rồi à? Không được đυ.ng vào gối trên giường."