Trình Uyển Dao suy sụp khi biết đó là thứ gì, cơ thể cô liên tục trườn lên trên, dù cho chỉ có một chút ít, thì đó cũng là hy vọng!
Cố Thần Hi túm chặt lấy cánh tay cô, chuẩn bị kéo xuống.
Trình Uyển Dao sợ hãi hét toáng, đúng lúc này điện thoại của Cố Thần Hi trên bàn đột nhiên vang lên.
Hắn giận dữ hất văng tay cô, mau chóng nhận điện thoại, nói vài lời đơn giản lại vội vàng rời khỏi biệt thự.
Trình Uyển Dao lại thoát được một kiếp nạn, cả người cô run rẩy ôm lấy bản thân mà ủy khuất khóc thành tiếng, tại sao cô phải chịu đựng tất cả những điều này? Cô không muốn!
Người phụ nữ đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó thay quần áo, cô biết rất rõ, nếu còn ở lại đây sẽ chỉ khiến bản thân cô gặp nguy hiểm hơn, vậy nên cô cần phải rời khỏi chỗ này.
Cô nhanh chóng chạy đến cửa, nhè nhẹ kéo cửa lớn, để lộ một khe hở rồi nhìn ra bên ngoài.
Cố Thần Hi vậy mà không sắp xếp người nào hết, trời ạ, ngay cả ông trời cũng muốn giúp cô!
Biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, nên việc muốn rời khỏi chỗ này cũng vô cùng thuận tiện.
Chẳng bao lâu sau, cô đã chạy đến nhà một người bạn thân sống gần đây.
Lúc Doãn Thanh Ngưng mở cửa, cô thực sự bị giật mình, vì Trình Uyển Dao lộn xộn này quả thật không giống người mà cô quen, “Dao Dao, cậu... đã xảy ra chuyện gì?”
“Vào trong đi, mình sẽ giải thích với cậu.”
Trình Uyển Dao ngồi trên sô pha, hai tay nắm thật chặt, tim còn đang đập ‘thình thịch thình thịch’.
Doãn Thanh Ngưng nhìn đôi tay hơi run và ánh mắt căng thẳng của cô, thêm cả mái tóc bù xù và vệt nước mắt trên khuôn mặt, cô đoán rằng, vừa rồi nhất định bạn cô đã phải trải qua điều gì đó rất đáng sợ.
“Dao Dao, có phải cậu đã gặp chuyện gì không?”
Trình Uyển Dao không ngừng lắc đầu, “Mình không sao, nhưng mình muốn cậu giúp mình một việc, được không?”
Doãn Thanh Ngưng gật đầu, bọn họ là chị em tốt, đừng nói là một việc, thậm chí mười việc, cô cũng phải giúp, “Nói đi! Muốn mình giúp cậu việc gì?”
“Đừng nói cho bất kỳ ai biết, là mình đang ở chỗ cậu, bất kỳ ai!” Giọng cô trở nên mạnh mẽ hơn.
Doãn Thanh Ngưng không hiểu vì sao? Cô không chắc hỏi: “Dao Dao, cậu đừng nói là cậu phạm pháp đấy nha?”
“Không có, mình chỉ là gặp phải một số chuyện rắc rối thôi.”
Doãn Thanh Ngưng nhìn thấy quầng mắt xanh đen của Trình Uyển Dao, bọn họ là người mẫu, thì không thể để bản thân trở nên sa sút như vậy, “Dao Dao, cậu đi nghỉ trước đi, có chuyện gì, ngày mai chúng ta lại nói.”
Trình Uyển Dao cũng cảm thấy mệt mỏi, đang định đi nghỉ, thì cô bắt gặp một tờ đăng ký trên bàn.
Đây là một cuộc thi người mẫu có tiếng.
Cô cầm thư mời, ngơ ngác nhìn một lúc, nếu không phải xảy ra những chuyện này, thì cô cũng sẽ tham dự.
Doãn Thanh Ngưng sớm đã biết Trình Uyển Dao khao khát cuộc thi này, nên cô cũng lấy ra một tờ đăng ký mới, đưa cho cô, “Thật ra, mình cũng có lấy một tờ cho cậu.”
Nói xong, cô cười khôi hài.
Trình Uyển Dao nhìn tờ đăng ký trước mặt, trong ánh mắt nóng bỏng xen lẫn chút buồn bã, khiến cô mỉm cười khô khốc, nhưng đó không phải là dáng vẻ mà Doãn Thanh Ngưng mong chờ.
Doãn Thanh Ngưng nhìn cô hiu quạnh bước vào phòng, chẳng lẽ cậu ấy đang trách mình, vì chưa có sự cho phép của cậu ấy mà đã đăng ký thay cậu ấy sao?
Nhưng, rõ ràng cậu ấy khao khát cuộc thi này mà!
Vừa vào phòng, Trình Uyển Dao dựa trên cửa trượt xuống, ngồi dưới đất, cô cắn ngón tay mình không dám bật khóc, cô không hy vọng sẽ bị Doãn Thanh Ngưng phát hiện mình đang khóc.
Doãn Thanh Ngưng nhìn chằm chằm vào căn phòng cô đang ở rất lâu, sau lại nhìn vào tờ đăng ký trên tay, có chút mơ hồ khó đoán.
Mà lúc này Cố Thần Hi vẫn đang đợi ở trước phòng phẫu thuật của bệnh viện, vẻ mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.