Doãn Thanh Ngưng ghét nhất những kẻ tiểu nhân như này, giở trò sau lưng người khác thì được xem là anh hùng sao?
Trình Uyển Dao thu hồi lại biểu cảm vừa rồi của mình, “Ngưng Ngưng, ngày mai hãy nghĩ tiếp chuyện này! Mình về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Dao Dao, vừa rồi có phải cậu sợ không? Những người này thực sự quá đáng, vậy mà còn đuổi tới tận cửa.”
Trình Uyển Dao hùa theo đồng ý, nhưng trong lòng lại nhiều cảm xúc lẫn lộn, mà không thể biểu hiện ra ngoài, tạm thời không thể để cô ấy biết chuyện này.
Doãn Thanh Ngưng lại quay về phòng, có điều cô không khóa cửa, chỉ giữ lại một khe hở.
Cô ấy biết rất rõ, tờ giấy vừa rồi không phải dành cho mình, mà là dành cho Trình Uyển Dao.
Cô ấy không biết Trình Uyển Dao đang che giấu điều gì, nhưng nó cũng đủ để khiến cô trở nên căng thẳng đến mức không có cách nào che giấu được cảm xúc tốt nhất.
Sau khi Trình Uyển Dao xác định Doãn Thanh Ngưng đã về phòng, cô cũng vội vàng trở về phòng của mình.
Thời hạn Cố Thần Hi đưa cho cô là ngày mai, nếu tối mai cô còn không về, Doãn gia sợ rằng sẽ không còn tồn tại.
Cô không có nhiều thời gian để do dự, nên chỉ có thể để lại một tờ giấy và rời khỏi nhà của Doãn Thanh Ngưng.
Doãn Thanh Ngưng đi theo Trình Uyển Dao xuống dưới lầu, nhìn thấy cô bước lên một chiếc ô tô đen, sau khi nhìn rõ thương hiệu, cô ấy chợt giật mình, Bentley!
Cô ấy quen biết những người này từ khi nào? Hơn nữa, chiếc xe đắt tiền như vậy, lại có rất ít người có thể mua được biển số này.
Đoàn Tu Tư nhìn dáng vẻ tức giận của Trình Uyển Dao, dám chắc một lúc nữa sẽ lại có một trận đại chiến.
Chỉ trách rằng, cô chưa rõ tính cách của Cố Thần Hi.
Hai tay người phụ nữ nắm chặt váy, cái tên khốn Cố Thần Hi nà,y ngoài có năng lực uy hϊếp người ra thì chả làm được gì khác sao?!
Đoàn Tu Tư mang Trình Uyển Dao trở về biệt thự, cô bước đi kiên định, ngược lại, trong lòng biết rõ, những gì cần phải đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt.
Trình Uyển Dao bước vào biệt thự, chỉ thấy đèn chùm pha lê trong phòng khách là đang sáng, cô bắt gặp bóng lưng vĩ đại của Cố Thần Hi trông rất có cảm giác an toàn, chỉ là người này không thể cho cô cảm giác an toàn đó.
Cô nắm chặt hai tay, đi đến trước mặt hắn, Cố Thần Hi liền nheo đôi mắt phượng, đặt ly rượu vang đỏ trong tay xuống, “Còn biết đường quay về!”
Trình Uyển Dao không nói năng gì, thẳng thắn quỳ xuống trước mặt hắn, cô không thể vì mình mà để những người xung quanh chịu tổn thương, như vậy cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
“Cố tổng, tôi sai rồi! Tôi không nên bỏ trốn, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho Doãn gia.”
Cố Thần Hi cúi người, đưa tay đỡ lấy cằm cô, khinh thường cười nói: “Nếu không thì sao?”
Trình Uyển Dao đột nhiên mở to hai mắt, lúng túng ngơ ngác nhìn Cố Thần Hi.
Cô đã gạt bỏ lòng tự tôn để quỳ xuống, mà hắn vẫn không chịu tha cho Doãn gia.
Ngay cả khi anh trai cô xảy ra chuyện, cô cũng không có quỳ xuống!
Cô kìm nén cơn tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Vậy Cố tổng muốn thế nào mới có thể tha cho Doãn gia?”
Cố Thần Hi không thích thái độ hiện tại của Trình Uyển Dao, “Em không có tư cách thương lượng điều kiện với tôi!”
“Tôi biết là không có tư cách, nhưng tôi hy vọng Cố tổng có thể cho tôi một cơ hội, dù chỉ một phút.”
Cố Thần Hi buông tay, ném cô đi, hắn luôn không thích những phụ nữ không nghe lời, đặc biệt là những người phụ nữ hết lần này đến lần khác chống lại hắn.
Trình Uyển Dao thấy Cố Thần Hi muốn rời đi, cô không chút do dự ôm lấy bắp chân hắn, chỉ cần hắn tha cho Doãn gia, thì lòng tự tôn gì cô cũng không cần.
Cố Thần Hi nhìn cô từ trên cao, người phụ nữ này thật khiến hắn có chút khó đoán, “Dù cho em có như vậy, tôi cũng sẽ không tha cho Doãn gia.”
“Tại sao?”
“Đây là cái giá em phải trả cho hành động tự mình bỏ trốn.”