Sau Khi Tôi Và Ông Chủ Cùng Bị Phản Bội

Chương 7

Tiệc rượu tổ chức được một nửa thời gian, Tần Nhiên đột nhiên biến mất, vừa vặn, tôi có thể nghỉ ngơi một lát.

Tôi bưng ly rượu ra sân thượng, trên sân thượng trồng đầy hoa tươi, sắc màu rực rỡ, trông rất dễ chịu.

Trời đang tối dần, quả nhiên là tiểu thuyết về Chủ tịch, có vô số tiệc rượu phải tham dự, tôi không nhớ trung bình mỗi năm tôi phải đi cùng Tần Nhiên đến bao nhiêu bữa tiệc như này nữa.

Tôi ngước mắt nhìn vầng trăng một lúc, khẽ nhấp một ngụm sâm panh, đó là loại sâm panh cao cấp, vào miệng tạo cảm giác mềm mại khó tả.

Ly rượu đã sắp thấy đáy, tôi quay người định rời đi bỗng nhìn thấy một đôi bóng người đang nói chuyện trên sân thượng tầng hai, ánh trăng chiếu vào họ, bầu không khí có chút mờ ám.

Người đàn ông quay lưng về phía tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh ấy, nhưng cho dù anh ấy có biến thành tro bụi, tôi cũng có thể nhận ra đó là chồng tôi, Tần Nhiên.

Người phụ nữ đối diện anh, càng không cần phải nói, là Lâm Vãn Thanh.

Nhìn đi, nam nhị rốt cuộc vẫn sẽ bị nữ chính thu hút thôi.

Dường như nhận ra có người ở tầng dưới, Tần Nhiên rủ mắt nhìn về phía tôi, tôi vô thức tránh né.

Làm sao tôi, một người qua đường nhỏ bé, có thể làm phiền chuyện tình lãng mạn của nữ chính và nam nhị được chứ?

Vừa quay người lại, tôi đυ.ng vào ngực của một người, tôi ngẩng đầu nhìn người nọ, ánh đèn trong phòng khách từ phía sau chiếu vào, ngược sáng khiến tôi không thấy rõ mặt người đó.

Anh ta đỡ lấy tôi, nghiêng đầu cụp mắt, liếc nhìn tôi một cái, khó chịu “shhh” một tiếng.

Ánh mắt của hai người chúng tôi cứ vậy đâm vào nhau.

Đối mặt, thẳng tắp, ai cũng không chịu di chuyển trước.

Hai giây sau, Thẩm Trục mở miệng: “Lương tiểu thư, cô giẫm vào chân tôi rồi.”

Tôi sững sờ một giây, sau khi định thần lại thì vội lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách.

“Xin lỗi.”

Thẩm Trục cười như không cười liếc nhìn tôi, nâng cằm lên: “Lương tiểu thư, gần đây cô có ý định chuyển việc không?’

Tôi hơi nhướn mày: “Chủ tịch Thẩm nói vậy là có ý gì?”

Thẩm Trục nghiêng đầu, nhìn tôi cân nhắc hai giây, lời nói khá lịch sự: “Tôi rất khâm phục năng lực làm việc của cô Lương, muốn mời cô đến tập đoàn của nhà họ Thẩm làm việc. Dù Tần Nhiên trả cho cô bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng có thể trả gấp ba lần.”

Năng lực làm việc của tôi được nam chính tán thưởng sao?

Nếu sau này Tần Nhiên phá sản, tôi sẽ không bị thất nghiệp nữa chăng? Tôi có thể trực tiếp chuyển sang công ty của Thẩm Trục.

Gấp ba lần mức lương một năm, thu nhập hàng năm lên đến tám chữ số sẽ nằm trong tầm tay của tôi!

Đúng lúc tôi đang đắm chìm trong niềm vui có được thu nhập hàng năm hơn tám con số thì tiếng nắm đấm ma sát với gò má đã đã cắt ngang giấc mơ của tôi.

Tần Nhiên không biết xuất hiện từ lúc nào, trực tiếp đấm thẳng vào mặt Thẩm Trục, cú đấm chính xác lại hung ác, Thẩm Trục không kịp đề phòng, bị đánh ngã xuống đất.

Tôi che miệng gần như hét lên, chẳng lẽ cuộc chiến giành nữ chính đã bắt đầu rồi sao?

Tần Nhiên nhìn Thẩm Trục đầy coi thường, thở dốc: “Thẩm Trục, mày đang đào góc tường nhà ai đấy? Tố Tố là vợ của tao, không đời nào lại đi làm việc cho mày!”

Thì ra tôi chính là nguyên nhân của cú đấm này...

Thẩm Trục bò dậy, định túm lấy cổ áo Tần Nhiên đánh trả, tôi vội vàng đứng trước mặt Tần Nhiên ngăn cản Thẩm Trục ra tay, thấp giọng quát: “Bên ngoài có nhiều người nhìn như vậy! Các người muốn lên hot search sao?”

Đến lúc đó thì chính những người làm công như chúng tôi sẽ phải bận trước bận sau để rút lui hot search cho các người.

Phận làm con khỉ thì cũng là phận mà!

Hai người lấy lại chút lý trí, Thẩm Trục cười lạnh: “Tần Nhiên, chuyện này còn chưa kết thúc đâu.”

Nói xong, anh ta lấy danh thϊếp trong túi ra đưa cho tôi: “Cô Lương có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Tôi cũng hoan nghênh cô tiếp tục ra giá cho mức lương hàng năm mà tôi đưa ra. Rất mong được hợp tác với cô.”

Nhân vật nam chính này có phải khá thiếu thông minh không …

Mắt Tần Nhiên bốc lửa, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Trục.

Chân trước Thẩm Trục vừa đi, chân sau Tần Nhiên đã chặn tôi ở góc tường.

“Lương Vị Tô”, Tần Nhiên bóp cổ tôi, sắc mặt âm u đáng sợ, “Em muốn đi theo hắn à?”

Tôi chưa từng thấy dáng vẻ khủng khϊếp như thế của anh ấy bao giờ, mạnh miệng không dám cử động: “Tần Nhiên, em không đồng ý với anh ta.”

Tay Tần Nhiên dần dần trượt lên cằm tôi, ngón tay thon dài nắm lấy cằm tôi, động tác vừa tùy ý vừa lười nhác, dường như không quá để ý, tiến lại gần tôi: “Em lừa dối tôi, rõ ràng em đã động lòng, em vừa dùng ánh mắt để đếm tiền.”

Tôi không phải một CEO bá đạo, nghe được tiền lương hàng năm tám chữ số chắc chắn sẽ thích rồi!

Giọng nói của anh ấy quyến rũ đến mức tôi muốn rụt cổ lại theo bản năng, tai nóng bừng.

Tôi vô thức lùi lại

Như cố ý trêu chọc tôi, Tần Nhiên lại gần thêm, giọng trầm trầm, cười nhẹ: “Cô gái nhỏ yêu tiền.”

Đầu óc của tôi hơi chập mạch: “Anh nghe em ngụy biện … Không đúng! Anh nghe em giải thích đã!”

Tôi thực sự thích tiền, tôi rất coi trọng tiền bạc, hai đời tôi đều là trẻ mồ côi, thiếu thốn tình cảm gia đình khiến tôi luôn bất an, tôi không có đường lui và cũng không có một bến đỗ để trở về.

Điều duy nhất có thể mang lại cho tôi cảm giác an toàn là dãy số dài trên thẻ ngân hàng của tôi, số càng dài tôi càng cảm thấy yên tâm.

Đó là lý do tại sao tôi lại làm việc cật lực như vậy.

Tần Nhiên đưa tay gạt sợi tóc xõa của tôi, vén ra sau tai để nó rủ xuống tự nhiên bên tai tôi, dùng đầu ngón tay có kén mỏng nhẹ nhàng xoa xoa hai lần, giọng nói trầm khàn như đang dỗ dành: “Nhưng không sao, tôi có rất nhiều tiền cho cô gái mê tiền như em tiêu xài.”