Phiên Tòa Của Tử Thần

Chương 2

Arra Sails đang chờ tôi và ông Crepsley bên ngoài Cung Ông Hoàng. Bà là một nữ ma-cà-rồng hiếm hoi tại Núi Ma-cà-rồng. Bà cũng là một cao thủ, ngang tài - hoặc vượt trội hơn - hầu hết ma-cà-rồng nam giới. Chúng tôi đã có cuộc thi thố và tôi đã chiếm được sự vị nể của bà.Arra bắt tay tôi, hỏi:

- Khỏe không?

- Dạ khỏe.

- Lo không?

- Dạ có.

- Khi đương đầu với những thử thách tại tòa, ta cũng lo. Chỉ có khùng mới không lo lắng khi bước vào những thách thức đó. Điều quan trọng là đừng hoảng sợ.

- Cháu sẽ cố không hoảng sợ.

Arra tằng hắng rồi nói:

- Ta hy vọng em không lưu tâm những gì ta đã nói tại Cung Ông Hoàng.

Tại đó, Arra đã cố thuyết phục các ông hoàng đưa tôi ra tòa. Arra tiếp:

- Vì ta không tin vào chuyện cư xử với một ma-cà-rồng, cho dù là trẻ con. Cuộc sống của chúng ta rất gay go, không thích hợp cho những kẻ yếu hèn. Khi lên tiếng trong cung, ta nghĩ là em sẽ vượt qua được, nhưng nếu em không thể, ta sẽ không năn nỉ xin tha mạng cho em đâu.

- Cháu hiểu.

- Chúng ta vẫn là bạn chứ?

- Dạ.

- Nếu cần giúp đỡ trong khâu chuẩn bị, hãy gọi ta. Ta đã vượt qua ba phiên tòa, để tự chứng tỏ với chính mình, ta là một ma-cà-rồng đáng kính nể. Ta gần như quá rành những gì sẽ xảy ra trong các cuộc thử thách này.

Ông Crepsley cúi thấp đầu nói:

- Thầy trò tôi xin ghi lòng tạc dạ những lời nói đó.

Arra nhận xét:

- Larten, anh vẫn phong nhã như bao giờ. Và… vẫn đẹp trai như bao giờ.

Tôi suýt phì cười. Thánh thần ơi! Sư phụ Crepsley của mình … đẹp giai! Tôi đã từng thấy những con khỉ trong sở thú hấp dẫn hơn nhiều. Nhưng sư phụ tôi nhận lời ca ngợi đó với một phong cách như đã quen với sự tán tụng như thế rồi, ông lại cúi đầu, nói:

- Còn em, vẫn kiều diễm như bao giờ.

- Em biết.

Arra nói với nụ cười tươi rói, rồi quay bước. Ông Crepsley đứng lặng nhìn theo. một ánh nhìn xa vắng trên khuôn mặt thường trịnh trọng của ông.

Thấy tôi tủm tỉm, ông quát:

- Cười gì?

- Dạ, có gì đâu. Bạn gái cũ của sư phụ hả?

- Arra đã từng chung sống với ta.

- Hả? Ý ông là, bà ấy là vợ của ông?

- Cũng có thể nói như vậy.

Mồm há hốc, mặt trợn tròn nhìn ông ma-cà-rồng, một hồi sau tôi mới nói được:

- Chưa bao giờ ông cho cháu biết là ông đã lập gia đình.

- Bây giờ thì không, và không bao giờ nữa, nhưng ta đã từng có gia đình.

- Chuyện gì đã xảy ra? Hai người ly di à?

Ông lắc đầu:

- Ma-cà-rồng không cưới nhau, cũng không ly dị như loài nguời. Chúng ta sống chung theo cam kết có kì hạn.

- Là sao?

- Nếu hai ma-cà-rồng muốn sống chung. Họ đồng ý chia xẻ cuộc sống trong một khỏang thời gian, thường là năm hoặc mười năm. Chấm dứt thời gian đó, họ có thể cùng nhau chấp nhận thêm năm hay mười năm nữa, hoặc chia tay. Mối quan hệ của chúng ta không giống như loài người. Vì chúng ta không thể có con, đời sống lại quá dài, nên rất ít ma-cà-rồng chung sống với nhau đến suốt đời.

- Nghe có vẻ… kỳ cục quá.

- Đó là cách sống của ma-cà-rồng.

Tôi suy nghĩ rồi hỏi:

- Ông vẫn còn cảm tình với Arra?

- Ta ngưỡng mộ và tôn trọng bà ấy.

- Cháu không hỏi điều đó. Ý cháu là… ông có yêu bà ấy không?

Cổ đỏ bừng, ông vội nói:

- Ôi! Tới giờ trình diện các ông hoàng rồi. Mau. Không được phép đến muộn đâu.

Ông rảo bước tiến lên trước, như sợ sắp phải nghe những câu hỏi… rất ư là riếng tư!

Vanez Blane đón chúng tôi trong Cung Ông Hoàng. Vanez là thầy các môn thể thao, ông có nhiệm vụ gìn giữ ba phòng thi đấu và quản lý các đấu thủ. Nhìn nửa mặt trái, trong ông thấy ghê lắm, vì ông chỉ có một mắt. Nhưng nhìn từ bên phải, bạn sẽ thấy ngay, ông là một ma-cà-rồng tốt bụng và thân thiện.

Ông hỏi tôi:

- Cháu cảm thấy sao? Sẵn sàng chưa?

- Dạ, hơi hơi thôi.

Kéo tôi sang một bên, ông nói nhỏ:

- Nếu muốn, cháu có thể từ chối, nhưng ta đã bàn luận với các ông hoàng, và họ không phản đối để ta làm phụ đạo cho cháu trong phiên tòa. Nghĩa là, ta sẽ cho cháu biết về những thử thách và giúp cháu chuấn bị. Giống như ta là một săn sóc viên họăc huấn luyện viên cho một võ sĩ quyền anh vậy.

- Nghe có vẻ rất tốt cho cháu.

Ông hỏi ông Crepsley:

- Anh không phản đối chứ, Larten?

- Không hề. Tôi định làm phụ đạo cho Darren, nhưng anh thích hợp với việc này hơn tôi nhiều. Chắc chắn không có gì phiền anh chứ?

- Tất nhiên là không rồi.

Chúng tôi cùng cười và bắt tay nhau. Tôi bảo:

- Được mọi nguời đặc biệt quan tâm, cháu thấy… kỳ kỳ. Quá nhiều ngừơi phá lệ để giúp đỡ cháu. Các ông có làm như thế này đối với tất cả những ma-cà-rồng mới không?

Ông Vanez nói:

- Có, hầu như tất cả. Ma-cà-rồng phải quan tâm tới nhau. Chúng ta bị ghét bỏ trên toàn thế giới. Ma-cà-rồng luôn cần sự giúp đỡ của đồng loại.

Ông nháy mắt, nói thêm:

- Kể cả cái gã đơn độc chết nhát Kurda Smahlt kia.

Ông Vanez không thật sự cho Kurda là hèn nhát – ông chỉ trêu chọc ông hoàng tương lai thôi –, nhưng nhiều ma-cà-rồng trong núi tin là Kurda không dũng cảm. Kurda không thích những trò đánh đấm và chiến tranh, ông tin vào sự thiết lập hòa bình với ma-cà-chớp. Đối với số đông ma-cà-rồng, đó là điều không tưởng.

Một lính gác gọi tên tôi, tôi tiến lên, bước qua vòng tròn của những băng ghế, tới bệ đài, nơi tọa lạc mấy cái ngai của các ông hoàng. Ông Vanez đứng ngay sau tôi, còn ông Crepsley ngồi tại chỗ. Chỉ các phụ đạo được phép lên bệ đài.

Paris Skyle, một ông hòang râu tóc bạc phơ, cao tuổi nhất trong thế giới ma-cà-rồng, hỏi tôi có sẵn lòng chấp nhận mọi thử thách trong phiên tòa không. Tôi nói chấp nhận. Ông lão thông báo với toàn thể, điều khoản Giai đọan Chuẩn bị đã được viện dẫn, và một số thử thách sẽ đươc loại bỏ, vì sức vóc và tuổi tác của tôi. Ông hỏi có ai phản đối không. Mika Ver Leth - nguời đã đề nghị mở phiên tòa – trông có vẻ không vui vì điều khoản nhượng bộ này, bứt rứt nắm vạt áo đen, nhưng không nói lời nào.

Ông hoàng Paris tuyên bố:

- Rất tốt. Chúng ta sẽ rút thăm thử thách thứ nhất.

Một lính gác áo xanh tiến lên với một bao đá. Tôi đã được cho biết, trong bao có muời bảy viên đá, mỗi viên có một chữ số khác nhau. Con số tôi bốc được, sẽ chỉ định môn thi đấu của tôi.

Tên lính lắc mạnh bao và hỏi có ai muốn kiểm tra không. Một tướng quân giơ tay. Đây là một thông lệ - những viên đá luôn được quan sát – vì vậy tôi không ngại, chỉ chăm chú nhìn lên sàn, cố kiềm hãm sự lo sợ cồn cào cả bụng.

Sau khi đá đươc kiểm tra và chấp nhận, tên lính lắc mạnh bao đá lần nữa, rồi đưa ra trước mặt tôi. Nhắm mắt, tôi thọc tay vào, nắm đại viên đá chạm phải đầu tiên, rồi rút ra khỏi bao. Tên lính rao lớn:

- Số mười một.

Tiếng thì thầm nho nhỏ của ma-cà-rồng lan khắp phòng.

Trong khi viên đá đước chuyền tới các ông hoàng để xác minh, tôi hỏi ông Vanez:

- Tốt hay xấu?

- Còn tùy. Cháu bơi đươc không?

- Dạ được.

- Bước đầu như vậy là tốt.

Sau khi viên đá đuợc xác minh và dẹp sang một bên, ông hoàng Paris bảo tôi phải sẵn sàng trình diện vào chạng vạng tối mai. Ông chúc tôi may mắn – và cho bíêt ông sẽ bận việc nên vắng mặt, tuy nhiên sẽ có một ông hoàng khác thay thế - rồi cho tôi rút lui. Ra khỏi cung, tôi hấp tấp theo hai ông Vanez và Crepsley để chuẩn bị thử thách đầu tiên với tử thần.