Thiên Hành Ký: Hệ Thống Tiên Đạo

Chương 20: Ánh Sáng Tận Cùng

Sau khi rời khỏi Huyền Ảnh Địa Ngục, nhóm của Lăng Thiên quay trở về khu vực núi Thiên Vân. Không khí xung quanh dường như dịu đi, nhưng sự yên tĩnh này lại mang theo cảm giác bất an, như thể một cơn bão lớn đang chuẩn bị bùng nổ.

Họ đứng trước cánh rừng rậm rạp, nơi những tán cây che phủ cả bầu trời, ánh sáng mặt trời chỉ đủ len lỏi qua từng khe hở nhỏ. Dòng suối nhỏ róc rách bên cạnh tạo nên âm thanh êm dịu, nhưng lại không thể làm nguôi nỗi căng thẳng đang dâng lên trong lòng mọi người.

Hồng Liên hít một hơi sâu, phá vỡ bầu không khí nặng nề:

“Ngọn tháp đã bị phá hủy, nhưng những gì ta cảm nhận được không phải là sự kết thúc, mà là một khởi đầu mới. Lăng Thiên, ngươi nghĩ thế nào?”

Lăng Thiên nhìn thẳng vào rừng sâu trước mặt, ánh mắt kiên định nhưng không che giấu được sự lo lắng.

“Cảm giác này không sai. Những linh hồn được giải thoát không phải vấn đề lớn nhất. Chúng chỉ là một phần nhỏ trong bức tranh tổng thể. Hắc Sát Giáo… và kẻ đứng sau chúng vẫn còn ẩn mình trong bóng tối.”

Minh Vũ bước đến, đặt tay lên chuôi kiếm, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ điều gì xảy ra.

“Nếu đã như vậy, chúng ta không thể dừng lại. Điều chúng ta cần là tìm hiểu rõ mục đích thực sự của bọn chúng. Nhưng để làm điều đó, chúng ta cần thêm manh mối.”

“Manh mối...” Bạch Thanh thì thầm, đôi mắt hướng về phía rừng sâu. “Nơi này không bình thường. Ta cảm nhận được một nguồn năng lượng lạ thường, vừa mạnh mẽ vừa hỗn loạn. Nó khác biệt với tất cả những gì ta từng gặp.”

Ngay khi lời nói vừa dứt, từ sâu trong rừng vang lên âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng cười của một thứ gì đó không thuộc về nhân gian.

“Ka…ha…cha’ri…”

Tiếng thì thầm bí ẩn vọng ra từ mọi hướng, như hàng trăm linh hồn đang hòa quyện trong một bản giao hưởng ma quái.

Hồng Liên khẽ cau mày: “Lại là ngôn ngữ cổ? Nhưng lần này, nó không chỉ đơn thuần là một cảnh báo. Dường như chúng đang mời gọi chúng ta.”

Lăng Thiên hít một hơi sâu, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. “Nếu chúng muốn chúng ta tiến vào, vậy thì chúng ta không thể từ chối. Nhưng hãy cẩn thận, đây có thể là cái bẫy.”

Bước Chân Vào Cõi Bí Ẩn

Cả nhóm tiến vào rừng, từng bước chân đều được đặt một cách thận trọng. Không khí nơi đây đặc quánh, mang theo mùi hương kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo tiếng thì thầm đầy ma mị.

Đột nhiên, họ dừng lại khi phát hiện một bức tượng đá khổng lồ đứng sừng sững giữa rừng. Bức tượng khắc họa một vị thần với đôi cánh rộng lớn, gương mặt che khuất bởi một chiếc mũ giáp cổ xưa. Bên dưới chân tượng là một bệ đá, nơi khắc những ký tự cổ xưa.

“Thứ này… là gì?” Minh Vũ tiến lại gần, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Hồng Liên cúi xuống, đặt tay lên bệ đá. “Đây là ngôn ngữ của Thời Đại Cổ Xưa. Để ta thử giải mã…”

Nàng lẩm nhẩm, từng ký tự dần hiện ra trong tâm trí nàng, như thể chúng đang tự kể lại câu chuyện của mình.

“‘Kẻ mở ra cánh cửa này, linh hồn sẽ bị ràng buộc bởi vòng xoáy của số phận. Nhưng nếu ngươi đủ sức mạnh để vượt qua

, ánh sáng tận cùng sẽ tiết lộ bí mật của trời đất.’”

Hồng Liên dừng lại, đôi mắt loé lên vẻ nghi hoặc. “Vòng xoáy số phận… điều này có nghĩa là gì? Và ánh sáng tận cùng, nó đang chỉ đến điều gì?”

Lăng Thiên tiến tới, đôi mắt chăm chú quan sát bệ đá. “Có lẽ đây là một thử thách. Hoặc cũng có thể là lời nguyền.”

Bạch Thanh nhún vai, giọng đầy thách thức: “Dù là gì đi nữa, chẳng phải chúng ta đã quen đối mặt với những nguy hiểm hay sao? Nếu điều này mang lại câu trả lời, thì không có lý do gì để chùn bước.”

Ngay khi những lời này vừa dứt, bức tượng khổng lồ bắt đầu rung chuyển. Những cánh rừng xung quanh như bị cuốn vào một cơn bão vô hình. Cả nhóm lùi lại, vũ khí trong tay sẵn sàng ứng phó.

Ánh sáng đỏ rực từ đôi mắt của bức tượng bừng lên, chiếu rọi cả khu rừng. Một giọng nói vang vọng từ trong bức tượng, âm thanh dường như không thuộc về thế giới này.

“Ngươi có dám đánh đổi linh hồn mình để chạm đến chân lý không?”

Câu hỏi vang lên như một tiếng sấm, khiến không gian rung động.

Minh Vũ quắc mắt, tay siết chặt chuôi kiếm. “Nếu không phải chân lý, vậy chúng ta chiến đấu vì điều gì? Hỏi thừa thãi.”

Hồng Liên vội thì thầm: “Đừng quá vội vàng. Đây không phải chỉ là một câu hỏi đơn giản. Nó đang thử thách quyết tâm của chúng ta.”

Lăng Thiên bước lên phía trước, ánh mắt kiên định. “Ta không sợ đánh đổi, vì đó là con đường mà ta đã chọn. Nhưng ta cũng không chấp nhận linh hồn mình bị trói buộc bởi bất kỳ ai.”

Bức tượng khẽ rung chuyển lần nữa. Ánh sáng từ đôi mắt nó dần chuyển sang màu xanh lục, phát ra những hoa văn phức tạp trên thân tượng. Không gian xung quanh dần thay đổi, cả nhóm bị bao trùm trong một màn sáng kỳ lạ, kéo họ vào một thế giới khác.

Bí Mật Của Ánh Sáng

Họ xuất hiện trong một căn phòng rộng lớn, nơi mọi bức tường đều được chạm khắc các hình vẽ huyền bí. Ánh sáng xanh nhạt phát ra từ trần nhà, chiếu rọi xuống một vòng tròn lớn ở trung tâm.

Giữa vòng tròn, một cỗ quan tài đá đen tuyền nằm lặng lẽ. Trên nắp quan tài là những dòng chữ cổ, phát ra ánh sáng lập lòe, như đang sống động dưới ánh nhìn của họ.

“Đây là nơi gì?” Hồng Liên thì thầm, giọng nói run rẩy.

Lăng Thiên tiến lại gần, đôi mắt quan sát kỹ từng ký tự trên nắp quan tài. “Nó nói về một người – hoặc một thứ gì đó – bị phong ấn ở đây. Và lời cảnh báo...”

Minh Vũ cau mày. “Cảnh báo gì?”

Lăng Thiên ngẩng đầu lên, giọng trầm xuống: “‘Kẻ đánh thức ta, hãy chuẩn bị đối mặt với bóng tối vĩnh hằng. Nhưng chỉ trong bóng tối, ánh sáng chân thật mới xuất hiện.’”

Cả nhóm im lặng trong giây lát, không ai biết phải làm gì tiếp theo.

Bạch Thanh phá vỡ sự im lặng, giọng cứng rắn: “Chúng ta không thể đứng đây mãi. Hoặc là chúng ta rút lui, hoặc chúng ta tiếp tục.”

Lăng Thiên nhắm mắt, cảm nhận từng luồng khí trong không gian. Rồi hắn đặt tay lên nắp quan tài, truyền linh lực vào.

Ngay lập tức, một tiếng động lớn vang lên. Nắp quan tài từ từ mở ra, để lộ bên trong là một thanh kiếm đen tuyền, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

“Thanh kiếm này... không giống bình thường,” Hồng Liên thốt lên, mắt nàng ánh lên vẻ kinh ngạc.

Trước khi họ kịp làm gì, một giọng nói vang lên từ sâu trong bóng tối:

“Kẻ đến sau cùng, liệu ngươi có đủ sức nắm giữ sức mạnh của ta?”

Từ trong bóng tối, một bóng hình mờ ảo xuất hiện, bao phủ bởi ánh sáng xanh nhạt. Đó là một người đàn ông cao lớn, đôi mắt sáng rực như sao trời.

“Ngươi là ai?” Lăng Thiên hỏi, tay vẫn giữ lấy chuôi kiếm của mình.

Người đàn ông cười khẽ, giọng nói vang vọng:

“Ta là kẻ đã từng chạm đến tận cùng của ánh sáng, nhưng cũng đã bị bóng tối nuốt chửng. Ta là người bảo hộ cho sức mạnh cuối cùng. Nếu ngươi muốn vượt qua ta, hãy chứng minh quyết tâm của mình.”

Không để nhóm của Lăng Thiên kịp phản ứng, người đàn ông giơ tay lên. Một luồng khí mạnh mẽ bao trùm lấy cả căn phòng, đẩy mọi người vào một trận chiến không thể tránh khỏi.

Trận Chiến Định Mệnh

Cả nhóm hợp lực, sử dụng mọi kỹ năng và sức mạnh của mình để đối đầu với người đàn ông bí ẩn. Mỗi chiêu thức hắn tung ra đều mang sức mạnh kinh hoàng, như thể có thể xé toạc cả không gian.

Nhưng Lăng Thiên không hề nao núng. Hắn tập trung, từng đòn đánh đều mang theo sức mạnh và ý chí kiên định.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ bóng tối sao?” Lăng Thiên hét lớn, thanh kiếm trong tay phát sáng, lao về phía đối thủ.

Người đàn ông khẽ cười. “Sợ ư? Ta không muốn ngươi sợ, ta muốn ngươi hiểu. Chỉ khi ngươi vượt qua bóng tối trong tâm hồn mình, ngươi mới thực sự đủ sức chạm đến ánh sáng.”

Trận chiến tiếp tục kéo dài, mỗi giây phút trôi qua đều là một thử thách cho cả nhóm.

Cuối cùng, Lăng Thiên dồn toàn bộ sức mạnh vào một đòn duy nhất. Thanh kiếm của hắn va chạm với luồng khí của người đàn ông, tạo ra một tiếng nổ lớn. Ánh sáng chói lòa bao phủ tất cả.

Khi mọi thứ lắng xuống, người đàn ông đứng yên, nhìn Lăng Thiên bằng ánh mắt hài lòng. “Ngươi đã chứng minh được quyết tâm của mình. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh thực sự không nằm ở thanh kiếm, mà ở ý chí của ngươi.”

Rồi ông ta biến mất, để lại thanh kiếm đen tuyền.

Lời Cảnh Báo Cuối Cùng

Cả nhóm rời khỏi căn phòng, mang theo thanh kiếm và những câu hỏi chưa lời giải. Lăng Thiên nhìn lên bầu trời, ánh mắt kiên định.

“Chúng ta đã tiến thêm một bước, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài. Hãy sẵn sàng, vì bóng tối thực sự vẫn đang chờ đợi.”