“Đi ra ngoài.”
Sau khi nhận lệnh từ Ngữ Lăng Phong, Kiều Đức vội vã rút lui.
Bước đến bên giường, Ngữ Lăng Phong cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ vô hại của cô, trên môi nở một nụ cười tàn nhẫn.
Tô Tiểu Noãn từ từ mở mắt, thân hình mảnh khảnh của Ngữ Lăng Phong hiện ra trước mắt cô rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo như hồ băng, cô bỗng dưng bật dậy.
“Tên khốn nạn này!”
Tô Tiểu Noãn vội đứng dậy, tay giơ cao như muốn tát vào mặt Ngữ Lăng Phong.
Sao cô lại có thể bị người đàn ông này cưỡng bức lần nữa?
Hắn còn có chút nhân tính con người hay không?
Ngữ Lăng Phong dễ dàng tóm lấy cổ tay Tô Tiểu Noãn, ánh mắt toả ra sự lạnh lẽo u ám.
Lực tay của hắn rất mạnh, ở trước mặt hắn, Tô Tiểu Noãn hoàn toàn chỉ là một con tôm yếu ớt, không hề có khả năng phản kháng.
“Khốn nạn, thả tôi ra, thả ra!”
Tô Tiểu Noãn vùng vẫy kịch liệt, khuôn mặt nhỏ vì quá tức mà trở nên trắng bệch.
“Tôi ghét nhất loại phụ nữ không nghe lời, tốt hơn hết em đừng có chọc giận tôi.”
Ánh lửa lóe lên trong mắt, Ngữ Lăng Phong nhìn Tô Tiểu Noãn với vẻ lạnh lùng cảnh cáo.
Người phụ nữ này thật sự quá tự cao tự đại, luôn muốn thử thách sự nhẫn nại của hắn.
“Trả sợi dây chuyền cho tôi!”
Không những không lấy được sợi dây chuyền, mà còn bị hắn ăn sạch, trong lòng Tô Tiểu Noãn cảm thấy còn kinh tởm hơn việc nuốt phải một con ruồi.
“Được! Làm người tình của tôi, cho đến khi tôi chơi chán thì thôi.” Ngữ Lăng Phong nói, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu thẳm, nói tiếp, “Mỗi tháng một tờ chi phiếu trống, em tự điền vào.”
“Anh có bị bệnh không?” Tô Tiểu Noãn mở to đôi mắt hạnh nhìn người đàn ông trước mặt.
Lúc này, cô bắt đầu hơi nghi ngờ liệu người đàn ông này có vấn đề về thần kinh hay không?
Tô Tiểu Noãn cố rút tay mình về, vòng qua người hắn muốn rời đi.
Người đàn ông này chính là một kẻ tâm thần, nên cô không muốn nhìn thấy hắn.
“Bây giờ vội vàng bỏ đi, sau này, em sẽ hối hận!”
Giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm của Ngữ Lăng Phong vang lên từ phía sau, trong đó ẩn chứa một tia lạnh lùng khó hiểu.
Bàn chân Tô Tiểu Noãn khựng lại, cô cũng không hiểu vì sao mình lại dừng bước.
Ngữ Lăng Phong nhìn bóng lưng cứng ngắc của cô, khẽ cong môi, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Ngay khi cô quay lại, hình ảnh trên màn hình đã khiến Tô Tiểu Noãn mặt mày tái mét.
Trên màn hình tivi, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, làm ra những hành động nguyên thủy nhất, người phụ nữ phải chịu những việc làm nhục mạ, mặc cho người đàn ông phát tiết lên người mình.
Tô Tiểu Noãn nhận ra người phụ nữ trong phim chính là mình, còn khuôn mặt người đàn ông kia lại không lộ diện.
Tuy nhiên cô biết, người đàn ông đó chính là kẻ cặn bã trước mặt cô.
Lòng căm phẫn dâng trào lên tim, Tô Tiểu Noãn nắm chặt hai tay, cơ thể run rẩy dữ dội.
Giây phút này, cô chỉ muốn gϊếŧ chết tên đàn ông trước mặt mà thôi.
Rốt cuộc, hắn còn có nhân tính nào không, mà lại quay loại video này để đe dọa cô?
Quả thực là một tên cầm thú!
“Xem xong đoạn phim này em cảm thấy thế nào? Muốn hủy nó không?”
Ngữ Lăng Phong ghé sát tai cô, giọng nói đầy vẻ đê tiện.
“Hèn hạ! Bỉ ổi! Không biết xấu hổi!”
Ngoài ba từ này, Tô Tiểu Noãn thật sự không tìm ra được từ nào khác để hình dung người đàn ông trước mặt.
Ngữ Lăng Phong nheo mắt trêu ghẹo, ánh mắt lóe lên tia sáng bí ẩn, gian xảo, “Bây giờ em có hai lựa chọn, một là đáp ứng yêu cầu của tôi, hai là cút ngay khỏi đây.”
Hai tay Tô Tiểu Noãn nắm chặt hơn, cô mím chặt môi, cô biết gã đàn ông này sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
“Nhưng chỉ cần em bước ra khỏi toà biệt thự này, tôi sẽ ngay lập tức gửi đoạn video này cho cậu em, đồng thời dàn dựng cảnh em đang tiếp khách. Em nói xem cậu em sẽ phản ứng thế nào khi xem đoạn video này?”
Quả nhiên, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm của Ngữ Lăng Phong lại vang lên.
Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Tô Tiểu Noãn rùng mình sợ hãi.