Giản Anh trở lại phòng, đóng cửa lại, có lẽ là cảm giác khủng hoảng quá mức mãnh liệt, trái tim cô kinh hoàng không ngừng.
Nếu là cặp vợ chồng đã ly hôn bình thường, cũng không cần trốn anh như vậy. Nhưng giữa bọn họ, có “Khúc mắc”.
Lúc trước một đêm muộn sau khi ly hôn, cô nhận được tin nhắn Lục Quý Dữ gửi tới.
Nội dung chỉ có một câu, nhưng lại cắt mở một vết thương máu chảy đầm đìa trong lòng cô: “Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa, nếu không tôi sẽ khiến cô mất đi người quan trọng nhất.”
Tâm trí cô bối rối.
Đó là lần đầu tiên Lục Quý Dữ nói lời tàn nhẫn với cô.
Ngay cả hôm ly hôn anh cũng không nói một câu nặng lời nào, chỉ là cả người vô cùng âm trầm. Hiện giờ, rõ ràng là đang uy hϊếp cô.
Rất không giống anh, rồi lại rõ ràng chính là anh.
Là anh hận cô.
Ngày hôm đó cô vừa phát hiện ra mình mang thai 4-5 tuần, khi nhìn thấy năm chữ “Người quan trọng nhất”, cô theo bản năng xoa bụng dưới chưa phồng lên.
Cô đã mất đi anh, trong cuộc đời cô đơn của cô, đã không còn người quan trọng nhất.
Nhưng cố tình, ông trời lại ban cho cô một người khác.
Ngoại trừ cô, khi đó không có ai biết đến sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ này, Lục Quý Dữ cũng không biết.
Kể từ đó, cô càng không thể cho anh biết.
Khi đó, đã hơn một tuần kể từ khi thủ tục ly hôn hoàn tất, anh đột nhiên nói như vậy, là vì rốt cuộc cảm thấy cuộc hôn nhân chỉ kéo dài ba tháng kia là một sự lừa gạt, anh bị cô lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mệnh?
Quả nhiên, anh bắt đầu hận cô.
Giản Anh không có người nhà, căn bản không cần suy xét, cô muốn giữ lại đứa nhỏ này. Nhưng đứa bé không thể lớn lên trong thù hận, không thể vô tội mà gánh vác nỗi bất hạnh từ cha mẹ.
Nghĩ như vậy, tâm tình của cô giống như tảng đá treo lơ lửng trên đầu, cảm giác an toàn tan vỡ, niềm tin chống đỡ cô cũng tràn ngập nguy cơ.
Cô bắt đầu muốn chạy trốn.
Bị giằng xé giữa lý trí và sự thôi thúc, cô xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc, đóng gói một chút hành lý, suốt đêm chạy trốn đến một thành phố khác.
Để chắc chắn, cô còn nhờ họ hàng thân thích của Khương Thanh Nịnh giúp sửa tên đổi họ, dùng cái tên Dư Nguyệt này.
5 năm trôi qua, cô nghĩ, Lục Quý Dữ có lẽ đã không còn hận cô nữa đi?
Dù sao hận thù cũng cần nghị lực, cuộc sống của bọn họ đã cách xa nhau, anh là người thừa kế quan trọng của Lục gia, không thể nào đem tinh lực phân cho cô được.
Anh sẽ gặp một người mới, thậm chí cô cảm thấy hiện tại anh có thể đã kết hôn lần nữa rồi.
Nhưng những suy nghĩ tự an ủi này, sau khi gặp lại Lục Quý Dữ, đột nhiên trở thành bộ lọc bị hỏng.
Cô không thể kiềm chế mà bắt đầu lo lắng, vạn nhất Lục Quý Dữ hoặc là Lục gia biết, cô có một đứa con gái, liệu họ sẽ cướp Giản An An đi không?
Bởi vì bản chất nghề nghiệp người chẩn đoán kịch bản của mình, Giản Anh lập tức nghĩ tới bộ dáng đáng thương khóc lóc của con gái khi bị mẹ kế đánh đòn.
Mà cô thế đơn lực mỏng, sao có thể xông vào cuộc sống của người Lục gia.
Suy nghĩ tiêu cực của Giản Anh đạt đến đỉnh điểm vào ngày cô gặp Lục Quý Dữ, cô không thể khống chế mà suy nghĩ miên man, mãi cho đến giữa trưa cô mới bị một cuộc điện thoại đánh gãy.
Cuộc gọi là từ trợ lý của Phí Tuyết. Đối phương hẹn cô buổi chiều đến khách sạn Hoa Viên mà Phí Tuyết đang ở, bọn họ sẽ gặp nhau ở quán cà phê của khách sạn, biên kịch cũng sẽ tới đó, mấy người bọn họ sẽ nói về những vấn đề tồn tại trong kịch bản.
Giản Anh không muốn ơ một chỗ, đã đến khách sạn Hoa Viên từ sớm. Khi bước vào quán cà phê, cô rất ngạc nhiên khi thấy Phí Tuyết cũng đã tới.
Những người khác còn chưa tới, Phí Tuyết thấy cô mạnh mẽ vẫy vẫy tay, mời cô ngồi ở phía đối diện, tính nói chuyện khác trước, tỷ như vấn đề đãi ngộ của công việc này.
Giản Anh làm công việc chẩn đoán kịch bản, chậm thì một tháng, lâu thì kéo dài đến khi quay xong dự án. Có rất nhiều biến động trong giai đoạn này.
Cô hỏi Phí Tuyết: “Phí lão sư, công việc này, tôi có thể tham dự từ xa được không?”
Phí Tuyết tỏ vẻ bất mãn, hỏi: “Lý do?”
Giản Anh chần chờ một chút, vẫn trả lời đúng sự thật: “Con gái của tôi còn nhỏ, trước mắt đang ở thành phố C, tôi muốn có thể vừa chăm sóc con bé vừa làm việc.”
Trong ánh mắt Phí Tuyết vốn có chút tản mạn, hiện ra vài phần kinh ngạc.
Con gái?
“Cô có con gái?”
Giản Anh gật đầu.
Phí Tuyết nhẹ cong môi, nghĩ thầm Tiểu Lục tổng kia thế nhưng có khẩu vị này? Lại muốn theo đuổi một người phụ nữ đã có con? Nhưng mà, thế giới của kẻ có tiền và giới giải trí đều loạn đến tàn nhẫn, xung quanh ông ta cũng không có mấy người tốt đẹp, cũng không thể đánh giá người khác.
“Đây không phải lý do cô có thể không phối hợp làm việc.” Phí Tuyết cự tuyệt Giản Anh, “Nhưng tôi có thể xin trợ cấp cho cô.”
Giản Anh đã có chuẩn bị tâm lý: “Vậy, tôi chỉ có thể xuy xét thêm về công việc này.”
“Cô sẽ đồng ý.” Phí Tuyết lại tự đắc, cười một cái, “Dự án này, tôi nhìn ra được cô rất thích.”
Giản Anh: “……”
Có chút muốn đánh ông ta thì phải làm sao bây giờ.
“Về phần tiền lương.” Phí Tuyết nâng mí mắt lên, lại nói, “Tôi cũng có thể yêu cầu Danh Đồ Ảnh Nghiệp dự chi trước cho cô một khoản lớn, 80%.”
Giản Anh tính tính số tiền kia trong lòng, hoàn toàn có thể có thể trang trải một loạt chi phí cho việc chuyển nhà và việc học của con gái. Cô rốt cuộc cũng gật đầu: “Vậy được.”
Cuối cùng vẫn bại trước những điều kiện mê người.
Phí Tuyết vừa lòng với thái độ của cô: “Vậy cứ như vậy đi, cho cô một tuần để chuyển nhà. Một tuần sau, chúng ta chính thức bắt đầu công việc.”