Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thế giới của Trưởng công chúa hoàn toàn yên tĩnh. Thị cảm thấy như đã cắt đứt tình duyên, xa lìa hồng trần, giống một đệ tử Phật môn với ý chí muốn sống dưới ánh đèn xanh, nghe tiếng chuông sớm chiều cả đời.
Khi tỉnh táo lại, lời nói của Thẩm Chi Chi lập tức hiện lên trong đầu Trưởng công chúa. Sắc mặt thị tái nhợt, đột ngột hất tay Thẩm Vạn Kỳ ra.
Thì ra, năm xưa thành hôn là do nữ nhân kia bày kế cho y? Còn là để đoạt hoàng vị của Hoàng huynh thị?!
Trưởng công chúa An Thành không thể tin được nhìn Thẩm Vạn Kỳ. Đôi môi tái nhợt của thị không còn chút huyết sắc. Y dám… y thật sự dám cấu kết với gian thần, hãm hại các huynh trưởng của thị, khiến tộc thị tự tương tàn…
Tốt thôi, tốt lắm… Thị, Sở Nhạn Khê, đúng là mù quáng. Vì muốn gả cho kẻ như y mà quyết tuyệt với cả tộc, cuối cùng hại cả Sở thị tan cửa nát nhà.
Lúc này, Thẩm Vạn Kỳ bị hất tay ra cũng sững sờ. Y không ngờ mình lại bị từ chối.
Đừng nói Trưởng công chúa An Thành không thể chống lại gương mặt này của y, ngay cả mê hương bí chế trên người y cũng đủ khiến thị thỏa hiệp. Hôm nay, làm sao lại…
Trưởng công chúa An Thành mắt đỏ hoe nhìn y:
“Hầu gia thật sự từng nghĩ đến ta, dù chỉ một chút thôi sao?”
Thẩm Vạn Kỳ vội vàng đè nén nghi ngờ trong lòng, nhanh chóng tỏ rõ lòng trung thành. Y vừa nói lời ngọt ngào an ủi, vừa đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Sở Mặc Uyên.
Trưởng công chúa An Thành bật cười khổ một tiếng:
“Hoàng huynh ta…”
Nếu biết được tất cả, chắc chắn sẽ hận ta đến tận xương tủy.
Thẩm Vạn Kỳ cẩn thận dỗ dành hồi lâu, thấy thị cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng công chúa An Thành cúi mắt:
“Đến xem con đi.”
Thẩm Vạn Kỳ lúc này mới đứng dậy, ngồi xuống mép giường. Nhìn Thẩm Chi Chi trước mặt, làn da trắng như tuyết, lông mi dài như cánh chim, y ngây người một lúc.
Con gái y đúng là xinh đẹp thật…
Y không khỏi nghĩ ngợi lung tung, nếu đây là đứa con của Nhu Nhi và y thì tốt biết bao…
Không, Nhu Nhi vốn dĩ mỹ miều động lòng người, con của nàng ấy nhất định còn đáng yêu hơn cả nữ nhi trước mặt.
Thẩm Chi Chi nằm trên giường, đôi mắt to xinh đẹp mở trừng trừng, năm ngón tay nhỏ nhắn không ngừng bấm bấm tính toán. Không biết tính ra điều gì, đôi mắt nàng lập tức ánh lên sự giận dữ.
[Chi Chi là bảo bối của mẫu thân, không phải con của ngươi và ả nữ chính độc ác kia!]