“Được rồi, muốn lấy thì lấy đi, đừng giả vờ giả vịt nữa.”
Ôn Dao bình tĩnh lại, nhớ tới trò đùa quái đản hôm qua, cô ôm lấy cánh tay Phó Cẩn Chi: “Cảm ơn cha, cha là số một.”
“Con nhận lầm cha rồi à?” Giọng nói tức giận của cha Ôn vang lên sau lưng.
Ôn Dao cứng đờ, cảnh tượng đáng chết này thật quen thuộc.
Ôn Dao đau đớn nhắm mắt lại, đây là vận may gì vậy chứ?
Lẽ nào chỉ vì cô là bia đỡ đạn, thì sẽ bị ý thức thế giới nhắm đến mọi mặt hay sao?
Mỗi khi muốn làm mình làm mẩy, quả báo thế giới đến còn nhanh hơn nụ cười của cô khi thành công.
Cô miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, xoay người nhìn về phía cha mẹ mình, một người đang giận một người đang sợ: “Sao hai người lại tới đây?”
“Còn chê cha con đến đây à? Đang ở trước công chính đấy, có chút rụt rè nào không hả?” Khuôn mặt của cha Ôn tức giận đến mức biến thành màu của gan heo, quả thực muốn búng vào trán đứa con gái bất hiếu của mình.
Đương nhiên, càng muốn cởi giày ra quất thật mạnh vào thằng con rể rác rưởi này.
“Sao nào, đêm tân hôn của vợ chồng son người ta nói một chút chuyện riêng tư mà, chưa đến lượt ông nói ra nói vào đâu!” Mẹ Ôn đã hoàn hồn lại sau sự khϊếp sợ, theo phản xạ bảo vệ con gái.
“Không phải có việc tìm Dao Dao sao? Thái độ tốt một chút, chúng ta nói chuyện tử tế.”
Ông già này rõ ràng cũng hối hận về thái độ không tốt với con gái mình trước kia, lo âu đến mức nhiều đêm không ngủ được, còn giả vờ như không sao, hôm nay gặp con gái lại chứng nào tật nấy.
Phó Cẩn Chi nheo mắt lại, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy ý cười, mỗi lần nhìn thấy vợ anh gặp nạn, tâm trạng của anh đều vô cùng tốt.
Bây giờ cha Ôn tấn công mọi người như nhau ngoại trừ vợ mình, thấy Phó Cẩn Chi còn dám cười, dùng lỗ mũi hung hăng trừng anh.
Sợ lại gây thêm chuyện, khiến người khác chê cười, mẹ Ôn kéo cha Ôn đang vô cùng tức giận, ra hiệu cho vợ chồng Ôn Dao mau đến phòng sách.
“Ầm!”
Vừa vào phòng sách, gương mặt đầy sự không vui của cha Ôn cầm lấy một tập tài liệu từ trên bàn, ném đến trước mặt Ôn Dao: “Cho con!”
Ôn Dao nghi ngờ nhặt lên, vậy mà lại là một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, mà người được chuyển nhượng lại là cô.
“Đây là 10% cổ phần của tập đoàn, nhận rồi thì đó là của con.” Biểu cảm của cha Ôn vẫn còn rất tệ, giọng điệu của ông khi nói chuyện cũng kỳ lạ.
“Tức giận đến đâu cũng là con gái của cha, cái gì cũng không cho thì thành ra gì chứ.”
“Không giống một số người, sau khi kết hôn không liên lạc trong một tháng, đã tìm cho mình một người cha mới rồi.”
Ôn Dao ngẩng đầu lên, giả vờ không nghe thấy lời nói của cha Ôn, đôi mắt đen láy chớp chớp, trông vô cùng ngoan ngoãn.
“Cảm ơn cha mẹ, con yêu hai người.”
Lòng mẹ Ôn gần như tan chảy, con gái đã lâu không làm nũng như vậy rồi, thật muốn ôm vào lòng rồi hôn.
Động tác nhanh hơn bà là cha Ôn, chân cẳng của ông già này còn nhanh nhẹn lắm, chỉ với vài bước đã đến trước mặt Ôn Dao, bàn tay to lớn trực tiếp ấn lên trán cô.
“Cũng có bị bệnh đâu?”
Không ai hiểu rõ con gái mình hơn cha, đứa con gái này của ông chính là một cục xương cứng, có trái tim sắt đá lại còn kiêu ngạo. Hôm nay có vài lần yếu thế, không dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ông một cách coi thường, ông thực sự không quen.
Ông lại vỗ vài cái vào đầu của Ôn Dao, như đang vỗ dưa hấu xem đã chín chưa: “Sao hôm nay con lại kỳ lạ như vậy?”
Thật ra Ôn Dao muốn tôn trọng cha mẹ của nguyên chủ. Tuy nguyên chủ đã vứt cha bỏ mẹ, rất có “hiếu”, nhưng Ôn Dao là trẻ mồ côi thực sự, luôn khao khát có cha mẹ.
Chỉ là người cha này liên tiếp chọc tức cô, thực sự khiến Ôn Dao không giả vờ nổi nữa.
“Hôm nay cha cũng có chút kỳ lạ đấy ạ.” Ôn Dao vừa giả vờ mỉm cười vừa dùng tay chỉnh lại mái tóc bị sờ loạn của mình.