Chiếc chăn bị kéo lên.
Điện hạ đã thay quần áo, ôn nhuận như ngọc đứng ở trước giường, cúi người nhéo nhéo gò má của ta:
- Ngươi chạy cái gì ?
- Ta... ta...
Trong mắt ta nhanh chóng tích tụ nước mắt, nhỏ giọng cầu xin
- Ta không muốn chết...
Điện hạ đỡ ta dậy, ôm vào lòng, không nói gì.
Ta còn sợ hơn.
- Ta, ta cái gì cũng sẽ không nói, hơn nữa trí nhớ ta không tốt, ngủ một giấc, sáng mai sẽ quên.
- Vậy sao?
Điện hạ thay ta vuốt tóc, nhẹ giọng nói:
- Ngươi xem, ngươi run rẩy lợi hại như vậy, còn chui vào trong lòng ta, kỳ thật ngươi cũng không sợ ta như vậy, đúng không ?
Trên người hắn còn mang theo mùi máu tươi rất nhạt, nâng mặt ta hôn , lời nói không rõ là dụ dỗ hay là thương lượng
- Triêu Triều, đừng sợ ta, được không?"
Thật ra, ta đã bị choáng váng.
Hắn nói bảo ta không cần sợ hãi, ta liền ngơ ngác gật đầu.
Cuối cùng đại khái là bị hắn ôm dỗ mới ngủ tiếp.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Điện hạ còn ở trong phòng, thấy ta đứng dậy liền gọi ta một tiếng.
Đại khái là bởi vì, ban ngày không giống ban đêm , như vậy dễ dàng sinh ra tội ác, cộng thêm cung nhân lui tới nóng bỏng náo nhiệt.
Cũng hoặc là bởi vì, tối hôm qua hắn một mực trấn an ta, cũng không có muốn kết thúc mạng nhỏ của ta .
Tóm lại, ta cảm thấy không còn sợ hãi nữa.
Điện hạ ngồi ở mép giường, sờ sờ mặt ta:
- Có khỏe không?
Ta ôm chăn, cẩn thận quan sát thần sắc của hắn :
- Tối hôm qua người…
Hắn ta nói,
- À, là ta đây.
- Thích khách Thừa tướng phái tới, nếu ta không gϊếŧ bọn họ, người chết sẽ là ta và ngươi.
- Thừa tướng ? Là bởi vì ngày hôm qua hắn đến phủ, người chọc hắn tức giận sao?
Điện hạ rất bất đắc dĩ:
- Triêu Triều, đây là lời gì ?
Sao lại là ta chọc hắn tức giận? Rõ ràng là chính hắn thích tức giận, ta nói cái gì hắn đều muốn tức giận một mạch, cóc tinh.
Ngoài miệng nói người khác thích tức giận, trên mặt mình cũng rõ ràng không phục.
Công chúa vẫn là công chúa.
Ta đánh bạo hỏi:
- Điện hạ, tại sao phải giả bộ yếu đuối ?
- Triêu Triều
Điện hạ nói
- Ta không giả bộ yếu đuối, ta thật yếu đuối.
- Nhưng, nhưng kiếm của người dùng tốt như vậy, biết võ công phải không? Người đã tập võ, làm sao có thể thể yếu đây ?
Điện hạ rất kiên nhẫn trả lời:
- Ta cũng không tinh thông võ nghệ, chỉ là vì bảo mệnh có thể học được chút gì đó nhập môn. Tập võ cũng không dễ dàng, cần luyện tập lâu dài, thân thể ta vốn đã yếu, càng liều mạng luyện tập, càng tổn thương thân thể, thân thể có tổn hại, cũng khó có thể ở trên đường võ nghệ có thành tựu lớn, là một vòng tuần hoàn ác tính.
Ta cái hiểu cái không.
- Tóm lại, nói cách khác, ta thật sự rất cần ngươi, Triêu Triều.
Cuối cùng hắn kết luận.
Ta nhất thời sinh ra cảm giác sứ mệnh, vỗ vỗ ngực:
- Không thành vấn đề!