“Bác cả, tôi và nhà bác cũng chẳng phải người một nhà, nếu không công việc của tôi sao lại rơi xuống trên đầu chị họ, đây chính là công việc mà mẹ tôi dùng mạng đổi lấy.”
“Mày!” Vân Kiến Quốc nghe Vân Bắc nói, tức giận không thôi, không để ý đến đây là nhà máy, trực tiếp chỉ vào mũi Vân Bắc mắc: “Vân Bắc, mày đúng là đứa ăn cháo đá bát, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày không nghĩ đến báo đáp thì thôi, lại còn bắt tay với người ngoài khiến tao khó chịu, sớm biết mày như vậy, lúc đó tao nên để mày đi sống cùng người khác.”
“Vân Kiến Quốc, ông còn không biết xấu hổ nói như vậy à, nếu lúc trước không phải ông khăng khăng giành, Vân Bắc đã sống với tôi.”
Trần Quyên đã sớm không quen nhìn bộ dáng đó của Vân Kiến Quốc, trực tiếp vạch trần ông ta.
“Bà?”
Mắt thấy hai người sắp ầm ĩ, xưởng trưởng mở miệng, giọng lạnh lùng: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, Vân Kiến Quốc, đồng chí Vân Bắc đã trưởng thành, muốn lấy lại tiền tiết kiệm và tiền trợ cấp của mẹ con bé mà ông giữ giúp, ông thấy sao?”
“Làm gì còn tiền, số tiền này, con bé ăn uống, có gì không cần dùng tiền?” Vân Kiến Quốc nghe thấy đòi tiền, lập tức khóc than.
Cũng may Vân Bắc đã sớm chuẩn bị, trực tiếp lấy ra một quyển sổ, bên trong ghi chép rõ ràng, những năm này ông ta bỏ ra bao nhiêu tiền, tiêu vào những chỗ nào.
Nói đến thì những năm này, thứ duy nhất cô cần tiêu đến tiền chính là đi học, cho dù tính hết cũng chỉ hơn 100 đồng mà thôi.
Về phần những chuyện khác, cộng lại còn chưa đến năm đồng, bởi vì quần áo, giày của cô đều là nhặt từ đồ Vân Tuyết không dùng nữa, hoàn toàn không mua bộ mới nào.
Về phần ăn, mỗi ngày ăn không đủ no thì thôi, cô còn ôm đồm tất cả việc nhà của nhà họ Vân, làm trâu làm ngựa cho một nhà Vân Kiến Quốc, hoàn toàn có thể xóa hết phí sinh hoạt cho cô.
Nhìn thấy sổ sách của Vân Bắc, đừng nói là Vân Kiến Quốc, cho dù là những người khác cũng khϊếp sợ không thôi, Vân Kiến Quốc thì nằm mơ không nghĩ đến bình thường Vân Bắc giữ im lặng lại còn ghi sổ sách.
Về phần những người khác lại dùng ánh mắt trách cứ Vân Kiến Quốc, ông ta như vậy gọi là nuôi dưỡng à, hoàn toàn xem như đứa ở.
Chẳng trách Vân Bắc gầy như vậy, gió thổi là bay, nhìn lại Vân Tuyết mà xem, thật đúng là một người trên trời một người dưới đất.
Sắc mặt Vân Kiến Quốc đỏ bừng, ông ta há hốc mồm lại không nói được một câu giải thích nào.
Sau cùng ông ta chỉ nói một câu: “Trong nhà đã dùng hết tiền.”
Vân Bắc cũng đã sớm đoán được, vì vậy đề nghị: “Nếu trong nhà đã dùng hết, không biết xưởng trưởng có thể cho cháu ứng trước tiền lương tiền thưởng của bác ấy, hoặc là về sau tiền lương của bác ấy đều do cháu nhận.”
“Mày nghĩ hay lắm.” Vân Kiến Quốc không cần suy nghĩ, trực tiếp gào lên.