Tử Thần Luôn Muốn Đem Tôi Giấu Đi

Chương 5: Trấn bất tử 5

Lucina thấy bọn họ thờ ơ với đồ ăn, thu lại nụ cười đang treo trên mặt, tròng mắt đình trệ đột nhiên nhìn thẳng về phía Berceily, khuôn mặt trắng bệch bắt đầu trở nên dữ tợn: " Vị khách đẹp trai này nếm thử một chút đi?"

Thoáng chốc cả năm người còn lại đều nhìn về phía thanh niên đang ngồi ở mép sofa, đặc biệt trong ánh mắt của Kính Đen lộ rõ sự vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Nhưng làm sao mà Berceily có thể ăn thứ này?

Đang chuẩn bị từ chối, trong đầu lại đột nhiên vang lên tiếng thông báo nhắc nhở của hệ thống: 〈Kiểm tra đo lường thấy cảm xúc của NPC dao động kịch liệt, mong người chơi phối hợp yêu cầu của NPC, tránh cho NPC bạo phát.〉

Berceily:"........"

" Bạch, ăn một miếng chắc không sao đâu." An Khang nhắc nhở, bọn họ hiện tại chưa đủ hiểu biết về những NPC trong trấn này, nếu chọc cho NPC bạo phát không biết sẽ nhận hậu quả gì.

Nghe vậy ánh mắt của Berceily lại lần nữa dừng trên đĩa bánh nhìn cực kỳ không ngon kia.

【Không thể nào, anh trai nhỏ thật sự muốn ăn cái đống kia sao? Nhìn qua có vẻ rất không ổn.】

【Hệ thống nói phối hợp với NPC, ai mà biết NPC này khi bạo phát có thể có lực sát thương lớn hay không? Lúc trước cũng có rất nhiều phó bản NPC nhìn rất bình thường, kết quả sau khi chọc nó bạo phát, nó trực tiếp dùng tay không xé đôi người chơi. Phó bản trò chơi đôi khi chính là không có đạo lý như thế, xem ra anh trai nhỏ sẽ không tránh được.〈Thắp nến.jpg〉】

【Đúng vậy, NPC của phó bản nhìn thì giống người, ai mà biết được dưới lớp da kia là yêu ma hay quỷ quái chứ. Hơn nữa NPC này cũng nhìn không giống người cho lắm... Vẫn nên cẩn thận thì hơn.】

【Aizz... Thắp nến cho em trai nhỏ.】

【Thắp nến +1】

A~ Ăn đống kia? Đừng có mơ.

Khóe miệng Berceily lạnh lùng câu lên. Ăn một miếng không có vấn đề gì lớn đúng không? Được, ngươi tự đi mà ăn.

Ánh mắt Berceily khẽ đung đưa, đôi mắt lóe lên một tia sáng xanh quen thuộc, giây tiếp theo An Khang đột nhiên đứng dậy, cầm một miếng bánh nhét vào miệng mình, vừa ăn vừa nói: " Vẫn để ta ăn đi, vừa lúc đang đói bụng.... Chà, bánh ngon."

Kính Đen ngồi ngay cạnh An Khang, sau khi đồ ăn bị nhai nát thì phả ra một mùi hôi thối từ trong miệng hắn, khiến Kính Đen suýt thì nôn ra.

Hắn không thể tin được lắp bắp: "Anh... anh Khang?"

【???An Khang đây là bị....】

【... Cái này, ta chỉ có thể nói rằng trước kia đã hiểu lầm An Khang sao? Hóa ra hắn là loại người vì người khác xả thân!〈Đầu chó.jpg〉】

【Chắc không phải là tác dụng của thuật thôi miên lúc trước đâu nhỉ? Năng lực thôi miên của anh trai nhỏ lâu như vậy sao? Chấn động!】

【Nói thật, có phải tên Berceily này hơi quá đáng không?】

【Lầu trên là Bồ Tát hạ phàm à? Nếu không phải Berceily có thuật thôi miên thì đã sớm bị An Khang chơi hỏng rồi. Số người mới bị An Khang bắt nạt đều đếm không nổi, chỉ cần không phải vết thương trí mạng thì hệ thống đều mặc kệ. Chẳng lẽ phải đối xử tốt với loại cặn bã này à?】

【Đúng thế! An Khang vẫn luôn ỷ mạnh hϊếp yếu, cưỡng ép người khác, đáng lẽ ra nên có người thu thập hắn từ lâu rồi! Anh Bạch dũng cảm làm, có việc gì tự chịu!〈Đầu chó.jpg〉】

【Hahahahaha vãi cả anh Bạch dũng cảm làm, có việc gì tự chịu!〈Wonderful.jpg〉】

******************

Thấy An Khang chủ động ăn bánh ngọt, Lucina mới thỏa mãn lộ ra một nụ cười cứng đờ: " Khách nhân thân ái, ngài thật sự có phẩm vị, nếu thật sự không có ai ăn, thì ta sẽ nghĩ có nên đổi một loại nguyên liệu nấu ăn mới hay không."

Nói xong, cô ta tự cầm lấy một miếng bánh, mở miệng một lần nuốt luôn.

" A!!!!"

Tiểu Mặc mắt trừng lớn nhìn chằn chằm Lucina, không khống chế được thét chói tai. Đồng thời Nam Tân cũng cực kỳ hoảng sợ mà che kín miệng mình. Những người khác không có phản ứng lớn như vậy, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao.

Hóa ra lúc Lucina há mồm, khóe miệng cô ta kéo dài đến mang tai, hàm răng trở nên bén nhọn thon dài, đặc biệt là răng cửa, trực tiếp to gấp đôi những cái khác, giống như một loài động vật ăn tạp nào đó.

Mãi cho đến khi nuốt đồ ăn xuống, hàm răng của Lucina mới khôi phục lại như cũ. Tâm tình của Lucina cũng đã tốt lên rất nhiều sau khi An Khang chủ động ăn bánh ngọt, vậy nên cô ta không thèm so đo với tiếng hét chói tai của Tiểu Mặc, ngược lại còn cười cười: "Bị dọa sợ rồi hả? Đây là biểu tượng của thần giáng thế, mặc dù không đẹp lắm, nhưng là vinh quang của cư dân Thị trấn Bất Tử."

Nói xong biểu tình của cô lại trở nên âm trầm khinh thường: " Đáng tiếc có một tên ngu xuẩn, không coi đây là vinh quang, lại còn có ý đồ muốn chữa khỏi nó. Thật là nực cười."

"Thần giáng thế?" Berceily bắt lấy trọng điểm.

Lucina liếc hắn một cái, tươi cười: " Là ngươi hỏi sao, vị khách đẹp nhất, thần giáng thế chính là bí mật của Thị trấn Bất Tử, ở lại đây mấy ngày nữa ngươi cũng sẽ vinh hạnh được Thần ban ân. Lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi."

Đồng tử Berceily co lại: " Ý của ngươi là chúng ta cũng sẽ được... Thần ban ân, giống như các ngươi?"

" Đúng thế." Lucina nghiêng nghiêng đầu. Đáng lẽ ra đây sẽ là một hành động rất dễ thương nhưng vì tròng mắt đờ đẫn cùng với cơ mặt không thể khống chế làm nó trở nên quái dị dọa người: "Đây là ân huệ của thần."

Berceily đang định hỏi tiếp lại bị tiếng động từ trên tầng hai cắt ngang: " Lucina."

" Field? Ngươi xuống đây làm gì?"

Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy người đấy cực kì gian nan xuống cầu thang. Đó là một người đàn ông cao ráo nhưng gầy gò, cả người quấn một chiếc áo choàng đen kỳ quái, thậm chí mặt hắn cũng quấn vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt và lỗ mũi.

" Lucina, tôi uống hết thuốc rồi, tôi nghĩ tôi nên đi khám bác sĩ." Nhìn qua Field có vẻ rất đau đớn, hắn phải vịn vào cầu thang mới đứng nổi, đôi mắt màu nâu nhìn Lucina mang theo khẩn cầu sâu sắc.

" Ngươi nên nhớ thuốc này không thể uống nhiều." Lucina đứng dậy, đi về phía Field: "Nhất định phải chịu đựng những đau đớn, đây là cái giá phải trả. Field, bác sĩ đều là một lũ phản kháng ngu xuẩn. Nực cười thật, ngươi cho rằng đó là thuốc chữa bệnh à? Đó chỉ là một viên đạn bọc đường. Nếu ngươi ăn nó, thần sẽ ruồng bỏ ngươi."

" Nhưng mà tôi cảm giác thần đang ăn mòn ý thức, ăn mòn thân thể của tôi....Tôi cảm thấy tôi sắp bị đào rỗng, cô hiểu không?" Field đau đớn ngồi sụp xuống đất, "Tôi muốn gọi bác sĩ, Lucina..."

"Câm mồm!" Biểu cảm của Lucina trở nên hung ác khi thấy người đàn ông ngang bướng hồ đồ, miệng nàng lần nữa toác ra mang tai, lộ ra những chiếc răng bén nhọn rậm rạp dính son đỏ tươi: " Đó là thần đang thanh tẩy tội ác của ngươi, Field, nếu ngươi cũng ngu xuẩn giống anh trai ngươi, vậy ngươi cũng sẽ bị thần vứt bỏ, biến thành phế vật."

Field cúi đầu không dám nói nữa, giống như đã chịu sự đe dọa rất lớn.

Lucina khôi phục bình thường, quay đầu nhìn sáu vị khách trong phòng: "Ngại quá, em trai không nghe lời, các ngươi có thể tiếp tục thưởng thức." Nói rồi chỉ chỉ đĩa bánh trên bàn.

Hiếm khi sáu người cùng chung suy nghĩ: Ai muốn tiếp tục thưởng thức nó...

Berceily kéo khóe miệng, đôi mắt lấp lánh ánh nến, như thể ẩn chứa cả dải ngân hà. Cậu khẽ mỉm cười, trông giống một thiên sứ tóc vàng trong thần thoại Hy Lạp, đôi mắt xanh như nước đại dương làm người ta muốn sa vào: "Quý cô Lucina, cô có thể dẫn chúng tôi đi gặp bác sĩ được không?"

Đôi mắt đờ đẫn của Lucina càng dại ra, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Berceily, lẩm bẩm nói: "Vị khách đẹp nhất, ta đương nhiên nguyện ý cống hiến sức lực vì ngươi."