Nhật Ký Dưỡng Gia Của Thợ Săn Cổ Đại

Chương 18: Đãi cơm trưa

Trong viện đang nhộn nhịp, bỗng dưng từ phía sau núi truyền tới tiếng động lớn, Tam Hoa lúc này đang đứng gần sau viện, nghe thấy liền quay đầu nhìn, hoảng sợ hét lên: “Á á á!!!!!!!!”

Lợn, lợn lợn lợn…

Vệ Đại Hổ vác một con lợn rừng nặng hơn trăm cân, tay cầm hai con gà rừng, không hề lộ vẻ mệt mỏi. Hắn nhảy xuống từ đồi nhỏ sau nhà, khi đi qua bên cạnh Tam Hoa còn không quên trêu nàng ấy: “Tròng mắt rớt xuống đất rồi kìa, mau nhặt lên đi.”

Những người trong nhà nghe tiếng đều tụ lại. Trần Tam Thạch càng hưng phấn chạy tới bên Vệ Đại Hổ, giúp hắn hạ con lợn rừng xuống: “Con lợn rừng to như vậy! Đại Hổ ca, huynh săn được nó thế nào? Thật là may mắn quá đi!”

Vệ Đại Hổ quăng con lợn xuống đất, tay còn lại giữ hai con gà rừng vẫn còn sống, đưa cho hai biểu ca, rồi xoa xoa vai, cười nói: “Ngồi rình cả đêm, nhân lúc nó ra kiếm ăn nên săn được, quanh đây còn hai con nữa.”Hắn vừa nói vừa liếc Trần Tam Thạch, vẻ mặt đầy đắc ý: “Săn thứ này rất đơn giản, ngu ngốc lắm.”

“Thằng nhãi này, chỉ có miệng ngươi mới nói được như vậy.” Trần Đại Thạch cười vang, vỗ vai hắn, thấy cơ bắp tay Đại Hổ như trái núi nhỏ, đưa tay nắm thử, đúng là cứng ngắc: “Quả thật không uổng công ngươi luyện sức, làm người ta ghen tị.”

“Bữa tiệc ngày mai không thiếu món thịt đâu.” Trần Nhị Thạch ngồi xuống đất thử vác con lợn, thấy Vệ Đại Hổ vác nhẹ nhàng như vậy nên cũng muốn thử, kết quả bị Tam Thạch chế giễu: “Nhị ca, từ nhỏ đến lớn huynh chưa từng thắng được Đại Hổ ca trong việc vác nặng, sao còn không chịu bỏ cuộc? Huynh không vác nổi con lợn đấy đâu.”

Trần Nhị Thạch tức giận vung tay đánh hắn.

Vệ Đại Hổ nhìn về phía hai tẩu tử đứng ở cửa bếp, nói với Trần Đại Thạch: “Đại ca, mang hai con gà rừng cho tẩu tử dọn dẹp, lát nữa Tam Thạch đi gọi thân thích tới nhà ta ăn trưa.”

Trần Đại Thạch lập tức từ chối, thân thích gì, nhiều miệng ăn như vậy, cũng không phải ngày lễ ngày Tết, ai có thể làm như thế chứ.

Vệ Đại Hổ nói không được, nhưng lời của Vệ lão đầu là trưởng bối có trọng lượng hơn: “Nghe Đại Hổ đi, đi gọi cha nương ngươi đến ăn cơm đi, nhà mới thu hoạch lúa, nhân tiện nếm thử gạo mới. Ngày mai làm tiệc còn bận, lát nữa còn phải mổ lợn, ngày mai không thiếu thịt, gà rừng thì để nhà ăn.”

Lời của trưởng bối đã nói, Trần Đại Thạch không dám từ chối nữa, đành sai Tam Thạch về nhà gọi cha.

Tam Thạch về nhà gọi người, không biết xảy ra thế nào. Còn ở đây hai tẩu tử vui vẻ chuẩn bị nước sôi để trụng lông gà, lén lút tránh xa nhóm huynh đệ đang dọn dẹp con lợn rừng, nhỏ giọng nói với nhau:

“Nhà này không có nữ nhân thì thật sự không được, nhìn xem Đại Hổ và cha hắn sống thế nào, vừa thu hoạch lúa đã muốn ăn gạo mới, hai con gà thì càng không chớp mắt đã thịt, còn để cho bọn trẻ làm món trứng gà, không lạ gì khi dân thôn hay nói xấu, nhà Đại Hổ chỉ nghĩ đến bữa cơm hiện tại, hoàn toàn không lo lắng cho tương lai có đủ lương thực hay không, thực sự…”

Thời gian qua, bọn họ sống thế nào vậy!!

Hai người đã gả vào Trần gia nhiều năm, từ trước đến nay nhà Đại Hổ không hề đến nhà xin lương thực, bọn họ như vậy, rốt cuộc sống thế nào?

Hai người lắc đầu thở dài, chỉ nghĩ Vệ Đại Hổ có khả năng săn lợn rừng, dựa vào núi, không thì cũng có thể tìm ít đồ trong núi để no bụng.

Nhưng để có thể sống tốt, vẫn phải lấy vợ!