Lén Lút Sinh Con Bị Lên Hot Search

Chương 2.2

Edit: Hỗn Yên

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

“Tên rất đặc biệt.” Mạc Diễm tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Nhứ: “Đừng khóc, rất xấu.”

“A.” Lúc này Bạch Nhứ mới bình tĩnh lại. Chắc do cảm thấy mình khóc quá xấu nên cậu có hơi ngại ngùng, vành tai khẽ ửng hồng: “Em không khóc nữa, anh đừng giận nhé?”

“Tôi không giận.” Mạc Diễm thấy có chút kỳ quái.

Dường như cậu có hơi câu nệ, sợ hãi anh nhưng trong mắt lại có sự mong chờ khó tả.

“Dạ!” Bạch Nhứ gật đầu rồi ngẩng lên nhìn Mạc Diễm: “Em có thể lưu số điện thoại anh không? Sau này em có thể tìm anh không?”

Mạc Diễm hơi do dự. Bạch Nhứ có thể nhìn ra sự không vui trong mắt anh.

Qua một lúc lâu, Mạc Diễm mới gật đầu rồi đưa cho Bạch Nhứ một tấm danh thϊếp.

Bạch Nhứ vốn đang cảm thấy buồn bã, thấy số điện thoại trên danh thϊếp hai mắt lập tức phát sáng: “Thật sự chuyện gì cũng có thể tìm anh sao?!”

Tiến triển hôm nay thật bất ngờ.

“Trong khả năng cho phép.” Mạc Diễm khẽ nhíu mày, nói: “Đừng quá mức quá là được.”

“Vậy sau này em còn có thể đóng phim của anh không?” Bạch Nhứ nói.

Mạc Diễm thoáng sửng sốt, cảm giác như mình đang tự đào cho mình một cái hố lớn.

Yêu cầu này chắc chắn là nằm trong khả năng cho phép, nếu nói quá đáng thì cũng không tới nỗi. Bạch Nhứ chỉ nói muốn đóng phim chứ đâu nói: “Em muốn làm nam chính trong phim của anh.”

“Cậu...” Mạc Diễm nhìn chằm chằm Bạch Nhứ mấy giây: “Tốt nghiệp ở trường nào?”

Ngoại hình cũng không tệ lắm, cảnh diễn khóc ban nãy cũng miễn cưỡng qua, muốn cho cậu vào giới giải trí cũng không khó.

“Trường học?” Bạch Nhứ cố nhớ lại lúc đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, luyện sáo với Phong Cảnh Hoài, cậu thật sự không biết lúc đó có tính là có đi học không.

Lúc Phong Cảnh Hoài đưa cậu về, anh đã không còn học ở Thái Học nữa.

“Em không đi học.” Bạch Nhứ thành thật trả lời.

Mạc Diễm lại sửng sốt. Anh quay đi chỗ khác thầm nghiến răng oán trách chính mình đào ra cái hố lớn này cả nửa ngày.

Sau một lúc lâu, Mạc Diễm quay đầu lại, khẽ thở dài hỏi: “Vậy cậu biết gì? Có biết chữ không?”

“Biết, em biết hầu hết mọi chữ. Còn nói em biết gì thì em biết vẽ tranh, biết thổi sáo, cũng biết một ít về chơi đàn, ừm, còn biết nhảy nữa.” Bạch Nhứ đưa mắt nhìn chằm chằm Mạc Diễm như một con thú cưng đang chờ được khen, ngay cả tai cũng dựng lên thành một hình tam giác.

Những thứ đó đều do Phong Cảnh Hoài dạy cậu lúc trước. Nói tới đây, Bạch Nhứ cảm thấy vô cùng tự tin.

“Cũng được, cũng coi như có tác dụng.” Mạc Diễm thở dài: “Chỗ này không có sáo, cậu nhảy cho tôi xem một đoạn đi.”

“Dạ!” Bạch Nhứ nói rồi xắn tay áo mình lên chuẩn bị bắt đầu nhảy.

“Qua bên cạnh.” Mạc Diễm mau chóng giữ chặt cậu lại, kéo cậu qua căn nhà bỏ không bên cạnh.

Hôm nay Bạch Nhứ vốn trang điểm theo phong cách cổ trang, khi cậu đứng vào thế trông rất giống như xuyên về quá khứ. Mạc Diễm ngồi ở trên ghế, lúc thấy Bạch Nhứ cử động eo và hai chân, ánh mắt anh lập tức bị thu hút theo.

Không có nhạc nhưng mỗi một cử động của Bạch Nhứ đều theo đúng nhịp, mỗi một cử động của vòng eo mảnh khảnh đều khiến người ta si mê. Ngay cả ánh mắt cũng đều đắm chìm trong điệu múa sinh động, mỗi một cái chớp mắt, một nụ cười đều say đắm lòng người.

Ban nãy còn tự cảm thán mình đào hố nhưng bây giờ Mạc Diễm lại cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối.

Bạch Nhứ nói biết nhảy, nào ngờ lại nhảy tốt tới vậy. Câu nói biết thổi sáo và vẽ tranh của cậu hẳn cũng là thật.

“Có được không?” Bạch Nhứ hé miệng thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. Cậu vươn tay muốn lau mồ hôi cho Mạc Diễm: “Nếu điệu nhảy này không ổn em còn biết điệu khác.”

“Được rồi.” Mạc Diễm đứng lên, xua tay ngăn cản cậu: “Nếu lần sau có nhân vật nào phù hợp tôi sẽ để ý.”

“Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng.” Bạch Nhứ mau chóng nói.

“Đúng rồi, bộ phim bây giờ tôi đang quay thiếu một nhân vật còn chưa tìm được diễn viên, ngày mốt cậu tới diễn thử đi, lát nữa tôi sẽ kêu người gửi kịch bản cho cậu.”

“Dạ.” Bạch Nhứ vui vẻ để lộ hai cái tai ra. Cậu chạy hai ba bước tới gần, ôm lấy Mạc Diễm, khẽ cọ đầu vào ngực anh: “Cảm ơn anh, Mạc Diễm.”

A Hoài, cảm ơn anh đã cho em cơ hội được ở bên cạnh anh.

Cảm ơn anh không biến mất khỏi cuộc đời em, cho em có thể tìm thấy anh sau ngàn năm.

Mạc Diễm bị cậu ôm khiến cả người trở nên căng chặt, hô hấp cũng thoáng dừng lại. Hai tay anh giơ cao, không biết nên làm gì cho được.

Sau khi con thú nhỏ cọ đủ rồi mới khẽ thở phì phò. Mạc Diễm nuốt xuống một hơi rồi kéo người ra: “Đừng tùy tiện ôm người khác, không lễ phép đâu.”

“Hả?” Bạch Nhứ không hiểu lắm: “Nhưng có người nói với em nếu thích một người thì phải ôm hôn mới có thể bày tỏ được tình cảm của mình.”

Mạc Diễm: “…?”

🔥🔥🔥

😍😍😍 Ối, bé nhà ai mà ngoan quá đi hà~~~~