Nhà trẻ Sayuri là nhà trẻ tốt nhất ở Thành Tây, học phí đóng theo hàng tháng. Đúng giờ tan học, ngoài cổng sẽ có không ít phụ huynh chạy xe điện đang chờ. Theo một đoạn tiếng chuông lanh lảnh tan học vang lên, các bạn nhỏ túm năm tụm bảy từ trong các phòng học chạy ra ngoài.
Cô giáo vội vàng tập hợp hết các bạn nhỏ lại, để xếp hàng thành một đội, đi ra cổng trường.
Nhà trẻ Sayuri có xe đưa đón, có điều mỗi tháng phải trả 200 đồng. Lạc Dịch và Khả Khả đều được xe đưa đón về nhà, vì thế trẻ em đơn lẻ được xếp thành một đội.
Khi cánh cửa chạy bằng điện từ từ mở ra, đã có không ít đứa trẻ đã sớm ngồi đó chờ ba hoặc mẹ đến đón.
Cô giáo Tôn mới đến đang dẫn các em nhỏ vào trong xe của trường, Khả Khả vừa đeo cặp xách trên lưng vừa đi cùng Dương Dương vừa quay đầu lại nói chuyện với Lạc Dịch phía sau.
Thịnh Đường vẫn ngồi trong xe chờ, lúc này cửa sổ xe đã mở ra, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đợi đến lúc cô giáo dẫn một nhóm bạn nhỏ đi ra, đi đến chiếc xe của trường học. Thịnh Đường mới nhìn thấy, Lạc Dịch đang nói chuyện cùng với một bé gái phía trước.
Cậu bé mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt có hai sừng trâu trên mũ, quần màu thạch anh, chân đi đôi giày thể thao màu đen, không chỉ ăn mặc đẹp, mà còn bởi vì dáng dấp lớn lên nhìn được, rất dễ nhận ra khi bị trộn lẫn trong những người bạn nhỏ này.
Thịnh Đường đẩy cửa xe đi xuống, trực tiếp đi đến.
Lúc này Khả Khả đang vui mừng muốn Lạc Dịch cùng đến nhà cô bé ăn cánh gà, Lạc Dịch suy nghĩ một chút, đang muốn gật đầu, đã nghe thấy có người gọi tên của cậu.
“Chú.” Lạc Dịch quay đầu nhìn Thịnh Đường đứng cách đó không xa, lập tức đã nhận ra, cậu hưng phấn lập tức thoát khỏi đội ngũ, chạy về phía Thịnh Đường.
“Tan học rồi?” Thịnh Đường cũng không có quá nhiều kinh nghiệm ở chung với con nít, hoàn cảnh lúc này, đã làm cho anh dốc lực kiềm chế bản thân không nhíu mày.
Lạc Dịch ngẩng đầu theo dõi anh, đôi mắt mở to không thể che giấu được sự vui mừng, đến miệng cũng mở ra, hiển nhiên là ngạc nhiên đến cực độ.
Thịnh Đường thấy cậu bé nhìn mình như vậy, trong lòng hơi động, đưa tay dịu dàng sờ cái đầu nhỏ của cậu bé.
Lúc này cô giáo dẫn đội cũng nhìn thấy Lạc Dịch, thấy cậu bé đang nói chuyện cùng với một người đàn ông xa lạ, nhanh chóng chạy đến: “Lạc Dịch, nên lên xe rồi.”
“Xin chào cô,” Thịnh Đường xoè tay ra, khách khí chào hỏi với cô giáo Tôn.
Cô giáo Tôn cũng mới vừa tốt nghiệp đại học không lâu, lúc này đứng trước người đàn ông đẹp trai, tuy trong lòng không mơ màng gì, cũng không nhịn được thẹn thùng. Cô đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy, khách khí nói: “Xin chào, xin hỏi anh là…”
“Tôi họ Thịnh, là bạn của mẹ Lạc Dịch, ngày hôm nay đến đón bé cùng đi ăn tối, mong cô giáo dàn xếp một chút,” Thịnh Đường Khách khí.
Cô giáo Tôn chưa kịp nói chuyện, Lạc Dịch bên cạnh đã bật thốt lên hỏi: “Có thật không ạ? Chú, chú đến đón con sao?”
Khoảng chừng là hạnh phúc đến quá nhanh, cũng quá đột ngột, Lạc Dịch cảm thấy cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Cậu cúi đầu nhìn trang phục của mình mặc hôm nay một chút, áo khoác là mẹ nuôi cho, nghe mẹ nuôi nói đây là phong cách đang thịnh hành nhất nước Anh.
Tuy rằng cậu không biết phong cách Anh là gì, chỉ có thể cảm giác được bản thân cậu mặc đồ đặc biệt đẹp đẽ.
Không đẹp chính là đôi giày, qua năm mới sẽ mua giày da, Lạc Dịch tiếc hận trong lòng.
Chỉ là hai người lớn lúc này cũng không biết tâm tư của cậu phức tạp như vậy, Cô giáo Tôn lộ vẻ mặt lúng túng, từ chối nói: “Thật xin lỗi, Thịnh tiên sinh, Lạc Dịch là do xe đưa đón học sinh đưa về. Nếu như không phải là mẹ của bé tự mình đến đón, tôi không thể cho người khác dẫn bé đi.”
Lạc Dịch vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng nói với cô giáo Tôn: “Cô giáo Tôn, Chú Thịnh thật sự là bạn bè của mẹ con, chú không phải là người xấu, mấy ngày trước chú còn ở lại trong nhà bọn con đấy.”
Ách, đáy lòng Thịnh Đường có hơi buồn cười, Chỉ thấy trên mặt cô giáo ở đối diện đỏ ửng, hiển nhiên là bị cô giáo hiểu lầm rồi.
Đối với gia cảnh các bạn nhỏ trong nhà trẻ, cô giáo tự nhiên sẽ hiểu rõ. Huống chi Lạc Dịch ở nhà trẻ Sayuri, giống như ngôi sao nhỏ, bởi vì bộ dáng lớn lên đẹp mắt, cô gái nhỏ nào cũng thích chơi cùng với cậu. Ngày cả cô giáo nào thấy cậu, cũng rất thích.
Chỉ là các cô cũng biết gia đình của Lạc Dịch là gia đình độc thân, phụ huynh trong nhà, cho tới bây giờ chỉ có mỗi mẹ của cậu bé đến. Bởi vì rõ ràng cậu lớn lên lại mang huyết thống ngoại quốc, cho nên cô giáo cũng đoán được cậu bé chính là con lai, ba ba đoán chừng là người ngoại quốc.
Cho nên Lạc Dịch vừa nói thế, Cô giáo Tôn quan sát Thịnh Đường trước mặt, nhìn thấy đường viền lập thể gương mặt Thịnh Đường rõ ràng, trong lòng nhất thời ngạc nhiên nghĩ, đây không phải chính là ba của Lạc Dịch chứ.
Cô nhìn kỹ lại hai người này, đúng là có thể nhìn ra được không ít đầu mối. Chỉ là Lạc Dịch lại gọi anh ta bằng chú, mà không phải gọi là baba, này cũng thật là kỳ lạ.
“Thịnh tiên sinh, nếu không như vậy, anh gọi một cuộc cho cô Lạc, nếu như cô ấy đồng ý để anh mang Lạc Dịch đi, vậy tôi sẽ để anh mang bé đi.” Cô giáo Tôn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng coi như là một cách dàn xếp.
Ai biết Thịnh Đường đột nhiên khẽ thở dài, gương mặt đẹp trai lạnh lùng đột nhiên mang tới mấy phần xoắn xuýt, Cô giáo Tôn cũng cảm thấy thật không tiện.
Chỉ nghe giọng anh nhẹ nhàng giải thích: “Thật ra hôm nay là sinh nhật mẹ Lạc Dịch, cô giáo cũng biết, cô gái này một lòng đặt con trai và gia đình lên trên hết, rất ít khi cân nhắc bản thân. Vì thế hôm nay tôi đã đặt trước chỗ ngồi ở nhà hàng, chính là muốn cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.”
Tình cảm thật chân thành, người đàn ông ấm áp, Cô giáo Tôn nhất thời cảm thấy, coi như mình không phải vai nữ chính, cũng đã bị một tràng mềm mỏng này làm cho cảm động.
Chờ sau khi xe khởi động, Lạc Dịch mới quay đầu nhìn những người bên cạnh, trong giọng nói mang theo trách cứ: “Chú Thịnh, chú không nói nói dối cô giáo Tôn.”
“Chú có nói dối sao?” Thịnh Đường tựa lưng vào ghế ngồi, khoé miệng chứa đầy vui vẻ nói.
Lạc Dịch trịnh trọng gật đầu, thuộc như lòng bàn tay nói: “Sinh Nhật của mẹ là ngày 8 tháng 10, sinh nhật của con là ngày 6 tháng 5.”
“Kìa thật xin lỗi, là chú nhớ nhầm rồi.” Thịnh Đường đưa tay vuốt vuốt đầu của cậu.
Lạc Dịch đại khái là quá thích anh, Thịnh Đường vừa nói như thế, cậu đã vui vẽ nói: “Cháu cũng biết chú chắc chắn sẽ không gạt người mà.”
Thịnh Đường nhìn đôi mắt trong suốt phát sáng của cậu bé, trong đầu không kìm được dâng lên một tia áy náy.
***
Xe ô tô con màu đen chạy dưới đèn đường, hai người đàn ông một lớn một nhỏ, lúc này đang vui vẻ giao lưu. Lạc Dịch rất gần Thịnh Đường, chỉ cần có thể ngẩng đầu là có nhìn thấy mặt anh.
Lúc Lạc Ninh Kha đến, vốn là một bụng đầy căm tức, nhưng khi nghe thấy sự mong đợi của Lạc Dịch hỏi Thịnh Đường, có thể dạy cậu trượt băng hay không, mọi thứ lập tức tan thành mây khói.
Huyết thống thật sự rất thần kỳ, Lạc Dịch cũng không phải là đứa trẻ thân thiện, ngược lại bất kể là ở nhà trẻ hay bên ngoài, cậu cùng với và người hơi quen biết đều có hơi chút chống cự.
Lúc trước cô giáo Giang đã từng đề cập đến vấn đề này với cô, Lạc Ninh Kha cũng tự kiểm điểm mình một phen. Cô còn trẻ tuổi đã sinh con, mặc dù một lòng muốn dạy bảo nó, nhưng cũng có lúc lòng không đủ lực. Cô thường xuyên tuyên truyền vào chút cho Lạc Dịch rằng bên ngoài có rất nhiều người xấu, tuyệt đối không nên dễ dàng đi cùng người khác, lâu dần, Lạc Dịch ngay đến cả làm quen với người bạn nhỏ mới cũng luôn mang theo cảnh giác.
Thế mà hết lần này đến lần khác, cậu nhóc lại có thể đi theo Thịnh Đường.
“Lạc DỊch, không phải con nên đi xe bảo mẫu về nhà sao?” Lạc Ninh Kha cũng không nhìn Thịnh Đường, chỉ cúi đầu nhìn con trai nói chuyện.
Lạc Dịch nâng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, ánh mắt lớn nhìn chằm chằm vào cô nói: “Là chú dẫn con đến tím mẹ, chú nói tối nay chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm.”
Lạc Ninh Kha nhìn dáng vẻ cao hứng của con trai, cũng không biết nên phải nói gì tiếp theo.
Ngược Lại Thịnh Đường lúc này kiêu căng nhìn người trước mặt, cười nhạt nói: “Tôi đã đặt phòng ăn rồi, còn hi vọng cô có thể nể mặt.”
“Mẹ, con đói bụng.” Vào lúc máu chốt, Lạc Dịch kéo vạt áo của cô, làm nũng nói.
Chỉ là sau khi nói xong, Lạc Dịch cũng hơi đỏ mặt, cậu đã sáu tuổi rồi, không nên làm nũng với mẹ nữa.
“Cảm ơn,” Lạc Ninh Kha hít sâu một hơi, nói về phía anh.
Lúc này có mấy người đang từ cửa chính toà nhà đi ra, cũng không biết là ai chỉ vào chiếc xe dưới đèn đường, kêu lên: “Là maybach”
“Xe xịn quả nhiên là xe xịn,” người bên cạnh híp mắt nhìn chằm chằm vào xe.
“Tôi phải mau chóng chụp hình, loại xe này không phải có thể dễ dáng nhìn thấy trên đường đâu.” Người nam sinh yêu xe lập tức lấy điện thoại di động ra, chụp vài tấm.
“Không thể nào,” Là cô gái tóc bạch kim hét lên giọng nói tiếc hận, nhưng sau khi nhìn kỹ lại, thì rên lên: “Quả nhiên là hiện nay những người đẹp đều ở cùng một chỗ.”
“Tôi thấy cô nữ sinh kia cũng ăn mặc rất đẹp.” bên cạnh cô gái kiêu căng tự mãn, nhàn nhạt xem thường nói.
Có điều đã có người lấy điện thoại di động ra nhằm ngay vào Thịnh Đường, “Quả nhiên là ưu thế của gia tộc, dáng người đẹp trai như vậy, thiếu chút nữa đuổi đến nhà ta rồi.”
Bọn họ còn ở chỗ này bàn luận ầm ỉ, thì ba người ở ven đường đã bắt đầu lên xe.
Lạc Ninh Kha mang theo Lạc DỊch ngồi sau xe, Thịnh Đường lên từ bên kia. Lạc Dịch ngồi ở giữa hai người lớn, lúc nhìn trái lúc nhìn phải, vóc dáng cậu nhỏ bé, ngồi ở trên ghế sau, hai chân lơ lửng ở giữa không trung.
Cung may nhà hàng quốc tế Cẩm Tinh cũng không quá xa, mười phút đã có thể đến nơi. Phòng ăn Cẩm Tinh là phòng ăn cơm kiểu tây. Nằm trên tầng 78 của toà nhà thế kỷ, vị trí phòng ăn là phòng cao nhất trong thành phố, vị trí đặt ngồi cạnh cửa sổ có thể quan sát toàn bộ Vân Thành, so mới ngắm phong cảnh chỉ có tốt hơn.
Người phục vụ mặc đồ vest dẫn đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, Lạc Dịch vui sướиɠ ngồi vào vị trí cửa sổ.
Nhân viên tạp vụ nhìn Lạc Dịch, lễ phép cung kính nói: “Phu nhân, có cần tôi lấy ghế ngồi trẻ em đến không ạ?”
“Không cần đâu, nó có thể ngồi như vậy.” Lạc Ninh Kha cười cười, dịu dàng từ chối.
Lúc này màn đêm đã sớm bao phủ, cả Vân Thành cũng đã lên đèn rực rỡ, toà nhà thế kỷ này ở trung tâm thành phố, vì thế mà từ cửa sổ có thể nhìn ra ngoài, toàn bộ thành phố óng ánh mà rực rỡ, cảnh đêm đẹp thế kia có thể làm cho người ta quên đi mọi sự phiền não.
“Lạc Dịch, cháu muốn ăn gì?” Lúc này thực đơn được đưa lên, Thịnh Đường đối diện hỏi, đứa trẻ đang nằm trong lòng Lạc Ninh Kha nhao nhao muốn xem thực đơn.
Lạc Dịch quay đầu nhìn Lạc Ninh Kha, ánh mắt phát sáng trong suốt nói: “Mẹ, con muốn ăn tôm hùm.”
Đúng lúc Lạc Ninh Kha cũng vừa lật tới trang có tôm hùm, nó đang giương nanh múa vuốt, tôm hùm đỏ chót mê người, xem ra là mỹ vị mới mẻ.
“Phu nhân, tôm hùm của nhà hàng chúng tôi đều là vận chuyển từ hàng không về, tuyệt đối sạch sẽ, an toàn vệ sinh,” Người phục vụ bên cạnh thấy cô không trả lời con trai, lập tức đề cử.
Lạc Ninh Kha chỉ nghe hai chữ hàng không, lập tức cảm thấy tôm hùm này chắc chắn là rất đắt tiền. Nhưng đây là nhà hàng tây, thực đơn sẽ không được gắn giá lên menu.
Lạc Dịch bên cạnh đưa tay kéo kéo ống tay áo của cô, Thịnh Đường ở đối diện đã mở miệng: “Cho một phần tôm hùm, thêm một mì ý.”
Nương theo tiếng nhạc du dương, cách dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng ăn, Lạc Ninh Kha ngẩng đầu nhìn Thịnh Đường đối diện, trong lòng vẫn không thể nào nói rõ được một trận gợn sóng.
Nếu anh ta cũng đã quên mất cô, vậy bây giờ làm những thứ này thì có lợi ích gì chứ.
Sau khi chọn món xong, hai người nhìn nhau không nói gì, Lạc Dịch bên cạnh yên lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Cũng may là không bao lâu sau, phục vụ đã bưng rượu đỏ lên, Lạc Ninh Kha thấy anh đang muốn rót rượu cho cô, lập tức nói: “Tôi không uống rượu.”
“Lướt môi một chút là được rồi, cũng không cần uống quá nhiều.” Giọng nói Thịnh Đường dịu dàng, ngay cả khi nói chuyện ánh mắt cũng mang theo tia dịu dàng không tả được.”
Chờ Phục vụ rót rượu cho hai người, sau khi rời đi, Thịnh Đường mới trịnh trọng nâng ly lên, chân thành nói: “Lạc tiểu thư, tôi cảm ơn cô trước kia dang tay trượng nghĩa cứu giúp, ân cứu mạng này, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.”
“Anh quá khách khí rồi, Thịnh tiên sinh.” Lạc Ninh Kha cũng nâng ly lên.
Hai người cùng đo tài khách khí, có điều Thịnh Đường cũng là khách khí trước đột nhiên sắc mặt phai nhạt xuống, nhìn người đối diện, cau mày nói: “Thật ra thì cô không cần khách khí gọi tôi như vậy đâu.”
“Trả lễ lại mà thôi,” Lạc Ninh Kha đặt ly rượu xuống, khách khí đáp.
Thịnh Đường rõ ràng đã bị nghẹn, hiển nhiên mặc dù Lạc Ninh Kha tính tình điềm đạm, nhưng cũng không phải mặc cho người ta xoa bóp. Cô vốn cũng không có hứng cưỡng chế Thịnh Đường như vậy, nếu không phải là vì Lạc Dịch đang ở đây, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Ai ngờ vậy mà sau đó vẻ mặt Thịnh Đường vẫn dịu đi, ngược lại khởi mào đề tài, thoải mái tán gẫu cùng cô. Lúc này lạc Dich bên cạnh cũng thỉnh thoảng chen vào nói, tán gẫu những chuyện lý thú ở nhà trẻ.
“Thì ra Lạc Dịch chạy bộ giỏi như thế,” Thịnh Đường đang nghe Lạc dịch là kiện tướng chạy bộ ở nhà trẻ, liền khen ngợi.
Lạc Dịch đột nhiên quay đầu liếc nhìn Lạc Ninh Kha, sau đó nhìn chằm chằm vào Thịnh Đường nói, “Trường học của con sẽ tổ chức một đại hội thể thao, chú, chú có thể đến xem không?”
“Lạc Dịch,” vừa nghe đến, Lạc Ninh Kha không nhịn được thấp giọng quát không cho cậu tiếp tục nói.
Lạc Ninh Kha không nhịn được muốn đưa tay ngăn gò má của chính bản thân cô, Lạc Dịch nói đại hội thể dục thể thao này, là đại hội thể dục thể thao gia đình, yêu cầu mời ba mẹ của những người bạn nhỏ tham gia.
Vì thế hàng năm cô cũng chỉ có thể đảm nhiệm vai trò khán giả, Lạc Ninh Kha tuy cảm thấy hổ thẹn với con trai, nhưng cũng không thể tuỳ tiện tìm người đàn ông nào khác đi tham gia được.
Ai ngờ Thịnh Đường lại nhẹ giọng cười một tiếng, hỏi: “Chú có thể đi không?”
“Đương nhiên là có thể ạ, năm ngoái ngay cả Khả Khả cùng với chú Lộ cũng được phần thưởng, nếu chú đến, chúng ta cũng nhất định có thể đạt giải nhất,” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Dịch hưng phấn mà đỏ bừng, mở đôi mắt to mong đợi nhìn anh.
Có thể một mực Thịnh Đường không buông tha cho Lạc Ninh Kha, chỉ thấy anh mang theo vẻ mặt hơi thất vọng nói: “Nhưng mẹ con rất giống như không đồng ý cho chú đâu.”
Đáy lòng Lạc Ninh Kha thật sự là không ngừng cười lạnh, anh ta sao không đi diễn kịch cho rồi, Oscar nợ anh ta một người tí hon vàng.
“Mẹ, mẹ đồng ý để chú Thịnh đi cùng đi mà,” Lạc Dịch lập thức lôi kéo tay áo của cô, cầu khẩn nói.
Lạc Ninh Kha cúi đầu nhìn con trai, lại nhìn người đàn ông đối diện, lúc này trên mặt mang theo một tia cười đắc ý, lại còn bưng chén rượu lên làm động tác cụng ly với cô.
“lạc Dịch, công việc chú Thịnh rất bận, nói không chừng đến ngày đó chú còn bận công việc khác đấy.”
“Không việc gì, ngày đó tôi có thể đổi hết lịch làm việc,” Thịnh Đường nhìn Lạc Dịch, chân thành trịnh trọng mà đảm bảo.
Lạc Ninh Kha trừng anh, “Thịnh tiên sinh thật đúng là rảnh quá.”
“Có gì đâu, công ty là của tôi, tôi có thể tuỳ ý sắp xếp thời gian làm việc,” Thịnh Đường vẫn không nóng nảy, chỉ có điều lúc này con ngươi xám của anh nhìn chằm chằm vào Lạc Ninh Kha, đột nhiên mà sâu sắc.
Lạc Ninh Kha cũng hạn hán lời.