Nghe đến mấy cái này, vẻ mặt nghiêm túc vốn dĩ của Giang Thu Thu không tự chủ được giương khóe môi lên, trong ánh mắt ngập nước phủ kín ý cười ngọt mềm.
Ngay cả đầu nhỏ cũng không nhịn được sung sướиɠ lắc lắc.
Cô bé biết ba ba cũng có khả năng rời khỏi cô bé giống gấu bắc cực.
Nhưng Thu Thu vẫn muốn ba ba này.
Ba ba nói, ông ấy sẽ đối tốt với cô bé.
Rất tốt rất tốt.
***
Nhưng buổi tối ba ba đã nuốt lời.
Ít nhất ở trong mắt Giang Thu Thu, Giang Hàn Thanh nuốt lời.
Ông ấy không tốt với cô bé một chút nào.
Cho cô bé ăn thật sự là ——
Quá ít!
Bữa tối, Thu Thu chỉ ăn một cái bánh bao thịt, hai cái sủi cảo tôm trứng gà, một chén cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, khi cô bé chuẩn bị lại đi lấy một cái bánh bao thịt, Giang Hàn Thanh tay mắt lanh lẹ mà đem đĩa bánh bao thịt bưng lên, đặt ở chỗ cách cô bé xa xa.
“Thu Thu, con đã ăn quá nhiều rồi, ăn nhiều bụng nhỏ sẽ đau.”
Thu Thu chống hai cái cằm thịt mum múp, đầy mặt u sầu.
Tuy rằng hiện tại Thu Thu chỉ là một bé con nhân loại, nhưng vừa rồi cô bé phát hiện, trên người cô bé còn cất giữ linh khí.
Chỉ cần cô bé ăn no, tiếp tục ăn đồ ăn sẽ biến thành linh khí bảo tồn trong cơ thể. Nói cách khác, Thu Thu hoàn toàn không có khả năng xuất hiện tình huống bởi vì ăn quá nhiều mà đau bụng.
Nhưng cô bé không thể nói.
Ngày đầu tiên sinh hoạt ở thế giới nhân loại, Giang Thu Thu rất khổ sở.
Bánh bao thịt ăn rất ngon, cô bé lại chỉ có thể ăn một cái.
Buổi tối, Giang Thu Thu ngồi ở trên sô pha vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Ngay cả ba ba cô bé yêu nhất tới, cô bé vẫn thở phì phì nghiêng đầu đi không để ý.
Giang Hàn Thanh cười xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mụp của bé con nhà mình, không nghĩ tới con gái ông ấy lại thích ăn như vậy.
“Thu Thu đừng tức giận, tới xem quà của các cô dì chú bác anh chị đưa cho cho con này.”
Ngày thường Giang Hàn Thanh rất điệu thấp. Sau khi tìm được con gái nhà mình, anh trai ông ấy bảo ông ấy gióng trống khua chiêng làm một yến hội chúc mừng, nói muốn sai người lái mấy chiếc máy bay tư nhân, bên máy bay còn treo đầy bóng bay lớn có ghi ‘Chúc mừng công chúa Thu Thu về nhà’.
Giang Hàn Thanh cảm thấy quá trương dương nên cự tuyệt. So với xã giao, ông ấy càng thích an tĩnh ở nhà làm bạn cùng con gái.
Tuy rằng không có yến hội, nhưng lại có rất nhiều bạn bè thân thích cực kỳ quan tâm Thu Thu đưa quà chúc mừng tới.
“Đây là quà của bác gái con đưa.”
Giang Hàn Thanh đưa một cái vương miện kim cương lóe sáng cho Thu Thu.
Nếu ông ấy không nhìn lầm thì bộ kim cương này là do chị dâu của ông ấy bỏ ra giá cao hơn trăm triệu để mua được từ hai năm trước. Sau khi mua được lại luyến tiếc dùng.
Chần chờ hồi lâu, Giang Hàn Thanh cầm lấy một cái cúp vàng lóng lánh.