Nam Cung Ly thả tay vào túi, đôi chân dài lời biếng bước tới, nửa ngẩng đầu khinh thường nhìn Tô Thanh Thanh trước mặt.
Tô Thanh Thanh bị một đám người vây quanh ở góc, thân hình yếu ớt nhưng vẫn đứng thẳng, gương mặt xinh đẹp mong manh không hề có chút hoảng loạn.
Tô Thanh Thanh bị một đám người vây tận trong góc, thân hình yếu ớt nhưng vẫn đứng thẳng, gương mặt xinh đẹp mỏng manh không hề có chút hoảng loạn.
Khi Nam Cung Ly nhìn rõ gương mặt Tô Thanh Thanh, rõ ràng ngẩn ra một lúc, sau đó khinh thường cười lạnh.
Ngoài lớp học, vẫn có người lén lút đứng xem, bọn họ đều nghĩ Tô Thanh Thanh chắc chắn sẽ bị Nam Cung Ly hung hăng dạy dỗ một trận.
“Nghe nói cậu từ chối bức thư tình của Đỗ Nhược? Còn làm cô ấy khóc?” Giọng nói của hắn ta cũng quyến rũ như vẻ bề ngoài.
Tô Thanh Thanh: “?” Có vẻ như cốt truyện không phải là thứ cô có thể trốn tránh, nếu không thể trốn, vậy thì cô sẽ trực diện đối mặt.
Người đàn ông trước mắt giống hệt tên côn đồ đã bóp cổ nguyên chủ trong giấc mơ của cô, có vẻ như chính là nam ba côn đồ.
“Thế thì sao?” Tô Thanh Thanh lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Cung Ly, từ chối bức thư tình là quyền của cô, còn Đỗ Nhược khóc thì liên quan gì đến cô?
Nam Cung Ly không ngờ cô lại cứng rắn như vậy, “Cũng có chút can đảm đấy, cậu không biết Đỗ Nhược là người tôi bảo vệ sao? Làm cô ấy khóc, cậu chán sống rồi à?”
Một câu nói đầy kiêu ngạo, Tô Thanh Thanh nghe những lời này mà gần như nổi da gà, “Vậy ý cậu là cô ta muốn tôi làm gì thì tôi cũng phải làm theo ư?”
Nam Cung Ly nghĩ cô cũng có chút tự biết mình, Tô Thanh Thanh nhìn hắn ta với vẻ chế nhạo, gằn từng tiếng mà phu ra, “Cậu muốn tự hạ thấp mình là việc của cậu, nhưng bắt ép người khác cũng hạ thấp theo cậu, có phải ở đây cậu có chút bệnh nặng rồi không?”
Tô Thanh Thanh chỉ vào đầu hắn ta, việc trở thành người không bình thường không phải lỗi của hắn ta, nhưng ra ngoài dọa người thì là hắn ta không đúng.
Lời cô vừa nói ra, không chỉ sắc mặt Nam Cung Ly thay đổi, mà cả đám người vây quanh Tô Thanh Thanh cũng im bặt, từng khuôn mặt hoảng sợ, cô thật sự quá gan dạ! Dám mắng anh Ly như vậy!
Ánh mắt khinh thường của Nam Cung Ly bỗng chốc thay đổi, đôi mắt nguy hiểm híp lại, chậm rãi tiến gần Tô Thanh Thanh, nhưng Tô Thanh Thanh không hề yếu thế mà nhìn thẳng vào hắn ta, cũng không hề lùi về phía sau nửa bước.
Hai người đứng rất gần, những sợi lông tơ nhỏ xíu trên gương mặt Tô Thanh Thanh rơi vào mắt Nam Cung Ly, làn da mịn màng như nước, đôi mắt như nho đen dường như chứa đựng làn nước mùa xuân, đôi môi đầy đặn hồng hào như thạch đông...
Nam Cung Ly bỗng chốc thất thần, đột nhiên mạnh mẽ bức lùi về phía sau, mở to mắt như thể vừa chứng kiến điều gì không thể tin được.
Tô Thanh Thanh: “???” Cô còn đang chuẩn bị khởi động, không ngờ hắn ta lại lùi lại hai bước.
Sắc mặt Nam Cung Ly tái mét, gần như phải nhổ ra vài chữ, “Cậu chờ đó!” Nói xong, hắn ta dẫn theo một đám người lại hùng hổ rời đi...
Chỉ... vậy thôi? Tô Thanh Thanh trợn tròn mắt, cô tưởng hôm nay sẽ có một màn khởi động tốt, không ngờ hắn ta lại đi như vậy.
Cô tiếc nuối nhún vai, cũng lững thững theo sau bọn họ ra khỏi lớp học.
Mọi người xung quanh xem náo nhiệt: “???” Nam Cung Ly cứ như vậy mà đi? Còn chưa chạm vào Tô Thanh Thanh, càng đừng nói đến việc dạy dỗ...