Devin hiểu Cohen đang cố tình gây sự, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nét mặt trở về trạng thái lạnh lùng thường ngày.
“Nghe nói thượng tá Cohen cũng chưa có giống cái. Gia tộc Bruner của cậu chắc hẳn đang sốt ruột lo liệu chuyện hôn nhân cho cậu lắm.”
“Devin, anh còn dám nói? Anh 568, tôi mới 227, rốt cuộc ai là người nên lo lắng đây?” Cohen cao ngạo ngẩng đầu, tiếp tục mỉa mai: “Nể tình chúng ta cùng làm việc cho Liên bang, nếu anh thật sự không ổn, đêm tân hôn tôi có thể thay anh.”
“Cohen, nơi này là gia tộc Clayton, không phải Bruner, miệng sạch sẽ một chút.”
Cohen tuy ghét Devin nhưng cũng chỉ dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ bằng lời nói. Thấy Devin thực sự bắt đầu nổi giận, anh ta cũng không dám làm càn nữa.
“Tóm lại, lệnh của cha tôi đã được truyền đạt. Thiếu tướng tự lo liệu đi!”
Cohen trên đường rời đi không khỏi nhớ lại những ngày họ cùng nhau huấn luyện tại Học viện Đặc Chiến Liên bang. Khi đó, Devin là huấn luyện viên của anh ta, làm việc tận tâm tận lực. Nhưng sau một trận chiến, mọi thứ đều thay đổi, ngoài hận cũng chỉ có hận.
“Hahaha, vui quá!”
Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, lọt vào tai Cohen. Anh ta tìm kiếm chủ nhân của tiếng cười, cuối cùng... thấy người, hình tượng khiến anh ta khắc sâu vào tâm trí cả đời này.
Chỉ một góc nghiêng thôi cũng đủ khiến anh ta không thể quên. Du͙© vọиɠ giống đực bỗng trỗi dậy mãnh liệt.
Anh ta muốn nhìn thẳng vào cô gái: “Cô...”
“Tiểu thư, thiếu tướng tìm cô.”
Tang Tử nhẹ nhàng đáp đất, chiếc xích đu từ từ dừng lại. Cô đi theo người hầu rời đi.
Cohen muốn đuổi theo, nhưng lính canh phía sau đã ngăn anh ta lại.
“Thượng tá, thuộc hạ tiễn ngài ra ngoài.”
“Cút.” Cohen giận dữ, định bước tiếp.
“Thượng tá Cohen muốn làm gì? Đây là gia tộc Clayton, không phải Bruner.”
Cohen liếc nhìn AI một cái, quả nhiên bất kỳ ai bên cạnh Devin đều đáng ghét đến cực điểm, ngay cả thuộc hạ cũng dám ngông nghênh trước mặt anh ta.
"Devin, tên thiếu tướng cô độc trăm năm này, cũng có ngày cất giấu mỹ nhân trong phòng sao."
"Thượng tá đùa rồi, thiếu tướng trước giờ không gần nữ sắc, trước đây là vậy, sau này cũng thế."
Nghe vậy, Cohen giả vờ nghi hoặc: "Ồ? Vừa nãy ta thấy có một cô gái đi ngang qua, chẳng lẽ không phải của Devin?"
"Ngài nói cô ấy sao! Chỉ là một sản phẩm lỗi trong gia tộc, đang chuẩn bị đem đi tiêu hủy thôi."
Cohen mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa, nhưng ánh mắt lạnh lùng khi quay đi đã nói lên rằng anh ta hoàn toàn không tin.