Bổn Cung Chỉ Nghĩ Làm Ruộng

Chương 13

Khi Tạ Sáng đi tới chính điện, trong đại sảnh đã có rất nhiều người đứng. Nhìn thoáng qua, có khoảng mười người, đủ màu sắc, gầy béo đều có tất cả đều là thê thϊếp của Tiêu Hoài.

Thấy nàng bước vào, các phi tần đều quỳ xuống đồng loạt thỉnh an.

Tạ Sáng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào một cô gái mặc váy màu hồng đào ở hàng phía sau. Nữ nhân này sinh ra không xuất sắc, nhưng lại có chút nhan sắc, lúc này cũng nhìn về phía Tạ Sáng, trên mặt lộ ra vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Đúng là Phùng Tiệp Dư, Kiêu ngạo như thế, không coi ai ra gì chẳng trách lại chết sớm. Tạ Sáng cười nhẹ, lười đối phó với nhân vật nhỏ bé như vậy.

“Tỷ tỷ sao giờ mới đến?” Chúng phi vừa mới đứng dậy, Lệ phi là hảo tỷ muội của Hiền phi đi lên đón, lời nói và cử chỉ không coi ai ra gì, lộ ra vẻ quen thuộc.

Lệ phi nắm lấy cánh tay của Tạ Sáng, liếc nhìn chiếc ghế trống bên phải, “Nghe nói Thục phi nương nương lại cảm thấy không khỏe, lúc này trong cung đang bận rộn nàng liền không thoải mái.

Bách Hoa Cung Yến là chuyện lớn trong cung, trong ngoài Có rất nhiều việc cần phải lo, nhưng kết quả, chỉ có một mình tỷ tỷ phải làm việc vất vả.”

Tạ Sáng cười cười, kim bộ diêu trên đầu rực rỡ và lọng lẫy.

“Thục phi tỷ tỷ vốn là người yếu đuối, đương nhiên không dám làm phiền nàng những việc trong cung. Huống chi ta còn có các muội muội giúp đỡ, cho nên cũng không dám gánh hai chữ vất vả. Bất quá đều là vì bệ hạ chia sẻ nên làm hết bổn phận của mình mà thôi."

Không uổng phí nàng đã đọc nhiều truyện cung đấu như vậy, giờ đây, có thể thoải mái nói ra những lời này mà không lộ chút sơ hở nào.

“Là vì tỷ tỷ tốt tính nên mới chiều chuộng một số người.” Lệ Phi cười đầy ẩn ý, quay đầu nhìn về phía Từ Chiêu Nghi đang cúi đầu.

Từ chiêu nghi vội vàng đứng dậy, hành lễ: "Hiền phi nương nương nói rất đúng, chúng ta nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của nương nương, tận lực chia sẻ lo lắng của bệ hạ."

Trong hậu cung, ngoài Hiền phi, Thục phi, Lệ phi và Ninh phi, Từ Chiêu Nghi là người có quyền lực nhất.

Thục phi quanh năm bệnh tật, Lệ phi nghe theo lời Hiền phi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Ninh phi lại luôn khiêm tốn, không thích cùng người khác tranh đấu. Vì vậy, khi Từ Chiêu Nghị nói ra lời này, các phi tần có địa vị thấp hơn đều sôi nổi đi theo phụ họa.

"Từ tỷ tỷ, sao lại gấp như vậy?" Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đám đông. Phùng Tiệp Dư vẫn ngồi trên ghế, vuốt vuốt móng tay sơn đỏ rực của mình, hơi nhướng mày: “Tỷ tỷ chỉ cần tận lực làm việc, còn sợ Hiền phi nương nương nhìn không thấy sao?”

Từ Chiêu Nghi được biết đến là người tính tình ôn hòa, mới vừa rồi chỉ là nể mặt Lệ phi mà thôi. Bây giờ đột nhiên bị Phùng Tiệp Dư cấp bậc thấp hơn mình trêu chọc, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng chỉ có thể nói: “Muội muội nói rất đúng.”

Thấy nàng như vậy có thể nhẫn, mấy cái cung phi lặng lẽ trao đổi ánh mắt, nhưng cũng đều cười mà không nói. Nhưng thật ra Phùng Tiệp Dư, hôm nay giống như là ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên làm càn trước mặt Hiền phi.

"Từ tỷ tỷ nói đùa bên trong hậu cung này từ trước đến nay là Hiền phi tỷ tỷ làm chủ. Từ tỷ tỷ là người nói đồng ý." Nàng cười khanh khách hai tiếng, giống như vô tình sờ sờ vòng tay ngọc bích trên cổ tay.

"A, chiếc vòng ngọc bích của Phùng tỷ tỷ thật đẹp, nhưng là do bệ hạ mấy ngày trước tặng sao?" Hàn Quý Nhân vốn vẫn im lặng lên tiếng khen ngợi.