Đợi cửa thang máy mở ra lần nữa, Yến Bảo Châu đi thẳng về phía cửa nhà, tầng này có hai cầu thang bốn căn hộ, nhà của Yến Bảo Châu là căn số 03.
Cô mau chóng ấn mật khẩu cửa, sau khi nghe thấy tiếng mở khoá thi lập tức kéo cửa ra, chuẩn bị sử dụng bạo lực với người trong phòng khách, nhưng ai ngờ bên trong lại vô cùng yên tĩnh.
Ánh đèn màu vàng ấm chiếu rọi lên tấm thảm màu gạo, trong không khí tràn ngập mùi thơm lừng của canh gà.
Một người phụ nữ tóc ngắn màu đen đang bưng chén sứ uống canh, nhìn thấy Yến Bảo Châu bước vào cửa thì cười với cô.
“Bảo Châu về rồi à, đến uống canh nào con.”
Yến Bảo Châu nhìn mẹ, đầu tiên là bỏ cặp xuống, sau đó tuần tra một vòng quanh nhà.
Yến Bảo Châu tức tối hỏi: “Ông ta đâu rồi?”
Yến Đồng cười híp mắt nói: “Mẹ còn chưa thấy ông ta thì đã có người đuổi ông ta đi rồi.”
Yến Bảo Châu ngồi phịch xuống ghế, trong lòng thầm cảm ơn hàng xóm tốt bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không vui lắm.
“Hai người đã ly hôn ba năm rồi, mỗi lần mẹ về ông ta đều đến đây quấn lấy mẹ, sao mẹ không bắt ông ta đi!”
Yến Đồng múc một chén canh gà nóng hổi cho Yến Bảo Châu.
“Ông ta nói đến thăm con mình, chức vụ nghề nghiệp của mẹ có hạn, không thể ngăn cản được.”
Yến Bảo Châu nắm chặt đấm tay!
“Vậy con thì được chứ gì! Con có thể đánh ông ta! Con không muốn nhìn thấy tên họ Tô đó không được sao!”
Tên họ Tô, tên đầy đủ là Tô Triệu Văn, chồng trước của Yến Đồng, là một công tử nhà giàu nổi tiếng của thành phố Trì Giang.
Yến Đồng quen biết Tô Triệu Văn trong một lần thực tập lúc còn học đại học.
Hai người từng mặn nồng trong lúc củi khô bén lửa, nhưng có lẽ loại công tử nhà giàu như ông ta thích cuộc sống dạo qua bụi hoa hơn, sức hút của bén lửa chỉ là nhất thời. Lúc Yến Bảo Châu vừa lên cấp hai, Tô Triệu Văn bắt đầu không quan tâm đến gia đình nữa.
Sau khi Yến Đồng phát hiện ông ta nɠɵạı ŧìиɧ thì lập tức ở riêng và ly hôn.
Lúc đó Tô Triệu Văn đột nhiên lại nhớ đến những cái tốt của Yến Đồng, muốn theo đuổi lại bà đến muốn sống muốn chết, nhưng đáng tiếc Yến Đồng không chịu, cảm thấy ông ta thật phiền.
Mặc kệ ông ta có oán trời hận đất cũng chẳng liên quan đến bà.
“Reng reng reng.”
Phòng khách vang lên tiếng chuông cửa.
Yến Bảo Châu lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc đi ra mở cửa, cô biết ngay ông ta sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy mà!
Yến Đồng cười híp mắt nói: “Chắc là người tốt bụng về rồi.”
Lúc Yến Bảo Châu nghe thấy câu này thì đã mở cửa ra rồi.
Bên ngoài cửa không phải là Tô Triệu Văn, mà là một chàng trai mặc đồng phục Trường cấp ba Trì Giang.
Trông cậu vẫn còn vị thành niên nhưng đã cao đến 1m8, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, phối màu đơn giản càng tôn lên dáng người cao, đôi chân dài và làn da trắng của cậu ta.
Cậu thiếu niên khôi ngô cúi đầu nhìn Yến Bảo Châu, cặp lông mi rậm như lông vũ hơi cụp xuống, đôi mắt đen nhánh bị ánh đèn vàng chiếu rọi nhưng vẫn không toả ra được chút ấm áp, chỉ có sự im lặng và chuyên chú như cách biệt với thế giới.
Thẩm Tễ đưa tay chống lên ván cửa, lúc cậu thiếu niên có vẻ ngoài khiến người khác mê muội mở miệng nói, âm sắc giống như dây đàn bị ngâm vào nước lạnh.
“Bảo Châu, tại sao mấy hôm nay cậu luôn tránh né tôi?”