“Đúng đấy, cố ý ở nơi công cộng, trước mặt mọi người ôm ấp đồng chí quân nhân, rõ ràng là muốn vu oan giá họa đồng chí quân nhân, loại người này quá xấu xa.” Những người không vội bắt tàu chỉ trỏ Tô Uyển đang ngồi dưới đất.
“Đúng đúng đúng, mau báo công an, tố cáo cô ta quấy rối, bắt cô ta lại, loại phần tử xấu này phải bắt vào cải tạo tư tưởng cho tốt, kẻo lại gây họa cho những người vô tội khác.”
Thậm chí có người còn ghét bỏ ném vỏ hạt dưa trong tay về phía Tô Uyển.
Trong lòng Tô Hiểu Tuệ tràn đầy đắc ý, cô ta chính là không muốn Tô Uyển cùng đi Bắc Bình, cô ta cho rằng Tô Uyển nên gả cho lão già hơn bốn mươi tuổi trong thôn.
Nếu như bị kết tội quấy rối, bắt vào đồn công an thì càng tốt.
Tô Uyển lạnh lùng cong môi, dùng sức véo đùi mình một cái, khóe mắt lập tức đỏ lên, giọng nói dịu dàng xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, nắm tay Tô Hiểu Tuệ rồi khóc lóc kể lể: “Hiểu Tuệ, em là em gái ruột của chị, lúc nãy em cũng không có mặt ở đó, sao em lại hiểu lầm chị như vậy?”
“Vừa rồi chị bị cái sọt của một bác trai va phải, ngã nhào về phía trước, chị cũng không biết người đứng trước mặt là đồng chí Hoắc, chỉ thấy người phía trước mặc quân phục màu xanh lá cây, xuất phát từ lòng tin của người dân đối với quân nhân, lúc đó mới túm lấy đồng chí Hoắc, chỉ là không muốn ngã xuống đất mà thôi…”
“Đồng chí Hàn Vệ có thể làm chứng cho chị.”
Tô Uyển vừa nói vừa rơi nước mắt, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má ửng hồng, tựa như sương sớm đọng trên cánh hoa, trông vô cùng đáng thương.
“Đúng vậy, đoàn trưởng Hoắc, anh hiểu lầm đồng chí Tô Uyển rồi, đồng chí Tô Uyển thật sự không phải cố ý.” Hàn Vệ lập tức giải thích bên cạnh, kể lại chi tiết sự việc vừa xảy ra.
Anh ấy và Tô Uyển đứng cách nhau một khoảng, vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Hàn Vệ cũng không kịp phản ứng, nhưng ngay lập tức đã gọi bác trai kia lại.
“Vâng, tôi thực sự xin lỗi, vừa rồi con trai tôi gọi tôi, tôi quay người lại, cái sọt trên vai đã va vào người nữ đồng chí này.” Người đàn ông đội mũ rơm vẻ mặt áy náy.
Hoắc Kiêu Hàn nhìn về phía Hàn Vệ, Hàn Vệ lại gật đầu lia lịa, ra vẻ: đoàn trưởng Hoắc, anh thật sự oan uổng đồng chí Tô Uyển người ta, đồng chí Tô Uyển vô tội.
Tô Hiểu Tuệ không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển như vậy, lập tức tỏ vẻ tự trách, áy náy nói: “Em xin lỗi chị, em thấy anh Hoắc đẩy chị xuống đất, cảnh cáo chị chú ý quan hệ nam nữ, liền nghĩ chị vẫn còn thích anh Hoắc, muốn hẹn hò với anh ấy, đều tại em không tốt.”
“Hiểu Tuệ, tuy lúc đầu người đi xem mắt với đồng chí Hoắc là chị, nhưng sau đó cha mẹ bảo đồng chí Hoắc cưới chị, chị cũng nói không lấy, những lời này tối qua ở trong bếp chẳng phải em cũng nghe thấy sao?”
“Nếu chị muốn hẹn hò với đồng chí Hoắc, tại sao lại nói với cha mẹ như vậy, sao em còn hiểu lầm chị như thế?” Tô Uyển nói năng mạch lạc, đôi mắt ngấn nước, đầy vẻ khó chịu, khó hiểu nhìn Tô Hiểu Tuệ.
Như thể giữa hai chị em có tình cảm sâu đậm, nhưng lại đột nhiên bị em gái mình đâm sau lưng, vô cùng đau khổ.
Cô biết ngay Tô Hiểu Tuệ sẽ lấy chuyện này ra nói, nên cố tình lúc đầu không nhắc đến, chỉ chờ cô ta tự chui đầu vào rọ.
Đối phó với loại trà xanh giả nai này, phải tỏ ra yếu đuối, đáng thương, vô tội hơn cô ta.
“Hóa ra lúc đầu người đi xem mắt với đồng chí sĩ quan là chị gái, chị gái không ưng đồng chí sĩ quan, mới đến lượt em gái. Tôi đã nói chị gái xinh đẹp hơn em gái nhiều, giống như tiên nữ, sao lại làm ra chuyện như vậy chứ.”