Tận Thế: Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại Là Cục Cưng Trong Lòng Đại Lão

Chương 1: Thả lỏng một chút

“Trong lòng tôi có một người, giấu trong tim là ánh trăng sáng, đặt trong tâm là vết chu sa, chỉ cần em nhìn tôi một lần, tôi sẵn sàng buông bỏ tất cả kiêu ngạo, cúi đầu làm thần dân của em.”

***********

Đêm khuya.

Cơn mưa dữ dội bất ngờ ập đến, tia chớp màu tím xé toạc màn đêm u tối, mang theo ánh sáng ngắn ngủi.

Phòng ngủ chính trên tầng hai.

Trên tấm thảm mềm mại, quần áo vương vãi khắp nơi, cả căn phòng tràn ngập không khí mờ ảo.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng thở dốc nặng nề cùng với những âm thanh rêи ɾỉ mê hoặc càng được khuếch đại không biết bao nhiêu lần.

Lại một tia chớp lóe lên, chiếu sáng cảnh tượng hai người quấn quýt không rời trên giường.

Trên ga giường màu đỏ, mái tóc màu hạt dẻ xõa tung lộn xộn, làn da trắng mịn của cô gái ửng hồng, hàng lông mi dài lấp lánh ánh nước, khẽ rung lên.

Đôi môi đỏ bị hành hạ đến sưng nhẹ, hé mở, để lộ những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ.

Chiếc cổ thiên nga hơi ngẩng lên, lộ ra những vết đỏ mờ ảo.

Đôi tay cô nắm chặt lấy ga giường, tấm chăn vốn phẳng phiu bị bóp nhăn, màu đỏ của nó càng tôn lên làn da trắng mịn của cô, trên cánh tay trắng ngọc đầy những dấu vết đỏ li ti.

Cảm giác ướŧ áŧ trước ngực khiến cô run rẩy, da đầu tê tái, cảm giác xấu hổ xen lẫn kɧoáı ©ảʍ khiến cô không thể kìm nén mà khẽ rêи ɾỉ: "Ưʍ..."

Chưa dứt lời, người đàn ông đã mạnh mẽ nâng cằm cô lên và mạnh mẽ hôn xuống.

"Tạ... Tạ Duật Bạch, nhẹ... nhẹ chút…."

Người đàn ông phía trên khẽ bật cười, cúi đầu ngậm lấy dái tai trắng ngần của cô, đưa lưỡi liếʍ nhẹ, đôi mắt hồ ly quyến rũ đầy mờ ám, giọng nói khàn khàn chứa đựng sự mời gọi: "Bảo bối, anh cũng muốn mà, nhưng nó không nghe lời anh."

Thẩm Tuế An tức giận lườm anh một cái.

Nhưng cô lúc này thực sự không còn sức, khóe mắt ngấn lệ, đuôi mắt đỏ ửng, thay vì nói là lườm anh, trông cô lại giống như đang làm nũng hơn.

Ánh mắt của Tạ Duật Bạch trầm xuống, yết hầu gợi cảm khẽ động, du͙© vọиɠ trong mắt cuồn cuộn trào dâng.

"Bảo bối, em muốn anh chết trên giường sao?"

"Anh—"

Chưa kịp nói hết câu, trước mắt cô trở nên mờ ảo, trần nhà như đang rung chuyển.

"Bảo bối, thả lỏng một chút, ừm?"

Âm điệu cuối câu của anh kéo dài, những lời từ miệng anh thốt ra đầy sự dịu dàng và tình cảm, như loại rượu mạnh nhất trên thế gian, khiến người ta say đắm.

Thẩm Tuế An vừa ngây người một lát, vòng eo mềm mại của cô đã chìm vào lòng bàn tay người đàn ông, thuận thế rơi vào vòng tay anh.

"Bảo bối ngoan, đổi tư thế khác nhé."

Thẩm Tuế An: "..."

Sớm biết sẽ thành ra thế này, cô nói gì cũng sẽ không để cẩu nam nhân này kéo cô đến cục dân chính.

Cuối cùng, vì để ý đến việc đây là lần đầu của cô, Tạ Duật Bạch không dám quá phóng túng.

Sau khi kết thúc, anh bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô.

Thẩm Tuế An không biết bằng cách nào mà cô lại mơ màng ngủ thϊếp đi.

Sau đó cô dường như mơ một giấc mơ.

Bởi vì cô nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình.