Giọng điệu của Vương Tuyền có chút tiếc nuối, quả thực là ngoại hình của Đường Chân rất tốt, khuôn mặt kia cũng vô cùng ưa nhìn, rất được lòng khán giả. Thêm vào đó, bộ phim lúc đó rất nổi tiếng, nếu có thể ký hợp đồng với cô ta, chỉ cần lăng xê một chút, chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Chỉ đáng tiếc, đã bị công ty khác ký hợp đồng trước, đương nhiên, nếu là công ty tốt, Vương Tuyền cũng không tiếc nuối như vậy, nhưng cố tình cô ta lại ký hợp đồng với một công ty không được tốt cho lắm.
"Cậu có thấy người phụ nữ đeo kính đi sau lưng cô ta không, là người quản lý của cô ta, họ Hà, tên Hà Mân, là người của Giải Trí Khởi Thắng."
Giọng điệu của Vương Tuyền trở nên có phần kỳ lạ, khinh thường nói: "Hà Mân người này, cũng coi như là người nổi tiếng trong giới, nhưng mà danh tiếng lại không được tốt cho lắm, thủ đoạn của cô ta không được trong sạch..."
Không trong sạch, là không trong sạch kiểu gì?
Vương Tuyền nói một cách uyển chuyển: "Chính là thích để cho nghệ sĩ và những ông chủ lớn kia "giao lưu" để đổi lấy tài nguyên..."
Hai chữ "giao lưu", anh ta nhấn mạnh, mang theo một chút ám chỉ.
Giang Vũ Phong gần như lập tức hiểu ý anh ta, trên mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét.
Anh cũng không phải người mới, đối với những chuyện này trong giới cũng từng nghe nói qua, chỉ là cho dù nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn không khỏi cảm thấy chán ghét.
Vương Tuyền thở dài nói: "Cậu tưởng ai cũng tốt số như cậu à, cái giới này, chính là một cái thùng nhuộm lớn, ai bước vào cũng không tránh khỏi bị nhuộm đen!"
Chủ đề này có chút khiến người ta khó chịu, anh ta liền chuyển chủ đề một cách tự nhiên, "Đường Chân cũng không phải người của công ty chúng ta, từ bao giờ mà Hứa Kế lại quen biết cô ta thế? Nhìn cô ta khóc đau lòng như vậy, chẳng lẽ là bạn gái của Hứa Kế? Không hề nhìn ra nha."
Suy nghĩ của anh ta cũng giống Giang Vũ Phong, hai người chắc chắn có quan hệ rất thân thiết, nếu không Đường Chân sẽ không khóc đau lòng như vậy, nước mắt rơi lã chã, đến nỗi bố mẹ Hứa Kế cũng có chút luống cuống.
"... Cô gái, cháu đừng khóc nữa!"
Mẹ Hứa Kế luống cuống tay chân, lại có chút khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Cháu và Hứa Kế nhà bác, có quan hệ gì vậy?"
Hà Mân giật thót tim, cô ta mỉm cười bước tới, đỡ Đường Chân đang quỳ trên mặt đất dậy, cười nói: "Chân Chân nhà chúng tôi trước đây từng gặp Hứa Kế vài lần, cho nên rất đau lòng trước cái chết của cậu ấy."
"Không có quan hệ nào khác sao?" Mẹ Hứa Kế không nhịn được hỏi dò.
Hà Mân cười ha ha, nhưng miệng lại nói rất khách sáo: "Ngoại trừ quan hệ bạn bè, thì bọn họ còn có thể có quan hệ gì nữa?"
Nghe vậy, mẹ Hứa Kế lập tức lộ vẻ ngại ngùng, nói: "Ra là vậy..."
Đường Chân đưa tay lau nước mắt, nói: "Anh Hứa..."
Cô ta dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: "Anh ấy từng cứu tôi, nếu không có anh ấy, bây giờ tôi cũng không thể đứng đây, tôi rất biết ơn anh ấy."
Hình như nói đến chuyện đau lòng, nước mắt cô ta lại rơi lã chã.
Bố mẹ Hứa Kế chợt hiểu ra, nói: "Ra là vậy..."
Mẹ Hứa Kế không kìm được khóc nức nở: "Tiểu Hứa nhà bác từ trước đến nay luôn là đứa trẻ tốt bụng, vậy tại sao người gặp phải chuyện như vậy lại là con trai bác? Hu hu hu..."
Mà câu hỏi này, không ai có thể trả lời bà.
Đường Chân nhìn thấy bố mẹ Hứa Kế khóc, trên mặt càng thêm áy náy, cô ta vừa định lên tiếng, thì cánh tay đã bị người ta hung hăng véo một cái.
Hà Mân nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo, miệng mấp máy, nói gì đó mà không ra tiếng.
Đường Chân nhìn cô ta, sắc mặt lập tức trắng bệch.
****
Giang Vũ Phong đứng ở vị trí vừa vặn có thể nhìn thấy đôi môi đang mấp máy của Hà Mân, trước đây vì công việc, anh từng đặc biệt đi học đọc khẩu hình, vì vậy rất dễ dàng nhận ra Hà Mân đang nói gì.
"Bố mẹ cô."
Hà Mân nói ba chữ này với Đường Chân.
... Đường Chân bị uy hϊếp.
Giang Vũ Phong giật thót tim, trong lòng lập tức lóe lên suy nghĩ này.
Chỉ là... chuyện gì, mà Hà Mân - người quản lý của Đường Chân phải dùng bố mẹ cô ta để uy hϊếp cô ta?