Tôi Sống Sót Nhờ Mạng Nhỏ Nằm Trong Tay Nam Chính

Chương 13

“Ối! Ta thực sự đang chăm sóc hắn.”

Lâm Thanh Dạng đang đọc sách thì bỗng nghe thấy một âm thanh quen thuộc, có chút cảm giác không nói nên lời khi ngẩng đầu lên thấy chủ nhân của thanh âm kia, là tên cẩu bằng hữu Tề Nham.

Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lúc này cũng đã lặn về phía tây.

Lâm Thanh Dạng cố tình phớt lờ Tề Nham đang lảm nhảm, chỉ quay lại nhìn Sở Ly Thư vẫn đang nằm đó thở đều.

“Ê! Ta nói ngươi đó Lâm Thanh Dạng, có phải ngươi uống nhầm thuốc không vậy? Ta cứ nghĩ ngươi kiếm cớ trốn học để lại đi chơi.” Tề Nham vừa phàn nàn vừa đi tới chỗ Lâm Thanh Dạng.

“Suỵt, ngươi nói nhỏ chút, có chuyện gì thì mau nói ra nhanh lên.” Lâm Thanh Dạng đứng dậy, không muốn Tề Nham làm phiền đến nam chính đang nghỉ ngơi.

Tề Nham như không để ý đến lời Lâm Thanh dạng nói, hắn đứng ở bên giường, nhìn xuống người đang nằm và cất lời: “Nhìn xem cái bộ dạng ốm yếu này của hắn ta, quả thật là có chút đáng thương, lại có chút đáng yêu, quả thật là thiên tư tuyệt sắc.”

Lâm Thanh Dạng đột nhiên cảm thấy trong đầu vang lên tiếng chuông báo động, hắn vẫn chưa quên được, rõ ràng Tề Nham và nguyên chủ có thể kết bạn được với nhau đều là do cả hai người đều có chung một sở thích. Chỉ là nguyên chủ so với hắn thì lại có chút trong sáng, không biết rằng tên Tề Nham này nam nữ đều chơi.

Lâm Thanh Dạng lập tức vươn tay bóp cổ Tề Nham, ngay lập tức kéo hắn ra ngoài, nói bằng giọng cảnh cáo: “Ngươi đừng có mà đánh chủ ý lên người hắn, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi!”

Tề Nham giống như một cái phông nền, nếu hắn có gan dám làm nam chính không vui. Nếu như nam chính muốn gϊếŧ hắn, thì đó cũng chính là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, như việc hắn đã làm với tên nô tài bất kính kia vậy.

Tên Tề Nham này, tuy rằng có chút ăn chơi hư hỏng, nhưng tội của hắn lại chưa đến mức phải lãnh cơm hộp sớm như vậy.

Mà Tề Nham lại không biết sống chết, nhướn mày mỉm cười đáp: “ Ai da ai da, ta biết rồi, người của huynh, ta không chạm vào! Chúng ta là huynh đệ tốt mà phải không, kho báu của huynh là của huynh.”

Lâm Thanh Dạng cảm thấy bản thân hắn cạn lời luôn rồi, chỉ đành nhanh nhanh chóng chóng kéo tên Tề Nham nhiều chuyện này ra ngoài ngay lập tức.

Hai người ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hiên, tranh cãi mất một lúc lâu. Bởi lẽ Tề Nham hắn chỉ là một cái phông nền di động, không phải nhân vật chính mang tính chủ chốt gì, cho nên khi nói chuyện Lam Thanh Dạng có phần ít kiêng dè mà thoải mái tranh cãi hơn.

“Cho nên, bọn họ suýt chút nữa là đánh nhau rồi?” Lâm Thanh Dạng nghe những lời bàn tán mà Tề Nham thuật lại, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại một vòng mối quan hệ dây mơ rễ má của các nhân vật mà bản thân hắn được truyền thừa kí ức lại.

“Cũng không phải, bời vì về cơ bản thái tử và đại hoàng tử gần như ngang hàng nhau.” Tề Nham thần thần bí bí nói: “Còn tam hoàng tử thì thông minh hơn, hắn luôn giữ thế trung lập, tọa quan sơn hổ đấu.

Thực ra Tề Nham lảm nhảm một hồi như vậy cũng chỉ là để làm cho bầu không khí náo nhiệt hơn mà thôi. Bởi vì mấy người bọn họ cho dù có nắm tay kéo hết một vòng quan hệ thì cũng không dính dáng được đến bất cứ thế lực nào.

Tề Nham là tam thiếu gia, có thể nói vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, tuy hắn không có quyền lực trong tay nhưng tài lực thì lại rất hùng hậu. Mà trên Tề Nham có hai huynh trưởng, họ đều tham gia vào chốn quan trường tuy nhiên lại không nhậm chức ở kinh thành mà ở nơi khác. Vậy nên gia tộc bọn họ một chút cũng không dính dáng đến những thế lực giằng co trong triều.

Mà Tề Nham hắn cũng không phải kẻ muốn làm kẻ theo sau nịnh nọt người khác, vậy nên hoàn toàn là bài trừ ngoại tộc.

Mặc dù Lâm Thanh Dạng là đích trưởng tử, thế nhưng hắn hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc, lại còn liều lĩnh. Hắn lại còn không hiểu biết chút gì về tình hình cũng như thế cục của triều đình hiện tại, hành xử vô đạo đức. Tất cả là đều nhờ vào ân sủng của hoàng đế dành chho vị sủng phi đã quá cố của mình. Cho nên, theo một lẽ tự nhiên, chẳng có ai muốn cùng hắn giao du quá nhiều.

Mà bọn họ giống như những khán giả xem truyền hình trực tiếp, ngồi đây xem các thế lực quậy nát vũng nước đυ.c này, vừa công khai tố cáo nhau lại vừa âm thầm ngấm ngầm hãm hại nhau.

“Ngươi nói xem, hắn là thái tử do đích thân hoàng đế thân phong, một người là đại hoàng tử của triều đình, một người là thái tử được hoàng đế sủng ái, vậy ai sẽ là người được chọn...”

Lâm Thanh Dạng ngay lập tức bịt miệng Tề Nham, nhưng dường như đã quá trễ, bời hắn nghe thấy tiếng ho khan từ phía sau.