Thẩm Khanh Thu không tin vào việc người đàn ông vô tình trốn vào nhà cô, nhưng hiện tại, khi mọi chuyện vẫn còn mơ hồ, cô quyết định không nên hành động vội vàng.
Vì vậy, Thẩm Khanh Thu cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi thấy chóng mặt quá, có lẽ tôi nên nghỉ ngơi rồi..."
Người đàn ông lập tức gật đầu: “Cô cứ nghỉ ngơi đi, cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi sẽ ở ngoài phòng khách, cô cần gì thì gọi tôi ngay nhé!”
"Ừm, cảm ơn anh." Thẩm Khanh Thu ngước mắt lên, mỉm cười nhẹ nhàng.
Nụ cười thoáng hiện trên gương mặt cô làm người đàn ông ngây người, mặt và cổ anh đỏ ửng lên một cách rõ ràng.
"Không... không có gì đâu." Anh cười ngốc nghếch rồi dù ý thức không còn tỉnh táo hoàn toàn, vẫn nhớ đóng cửa phòng nhẹ nhàng trước khi rời đi.
Nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Thu dần phai nhạt. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tiếp nhận cốt truyện nhưng lại không nhận được gì ngoài một đoạn video ký ức nhỏ mà Tiểu Quang để lại cho cô.
“Xoáy thời gian đã đưa chúng ta đến một thế giới mạt thế. Thế giới này không có cốt truyện được ghi lại, không có gì cả. Nhưng không sao đâu, chủ nhân đừng lo! Tôi đã kích hoạt cho chủ nhân ba loại hào quang: phòng ngự tuyệt đối, cảm nhận tuyệt đối và ngụy trang tuyệt đối. Không ai có thể làm hại được chủ nhân cả! Tôi đã hết năng lượng rồi, cần phải nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục. Tôi đã mở toàn bộ quyền hạn của tôi cho chủ nhân, chủ nhân muốn dùng lúc nào thì cứ thoải mái nhé. Trong cửa hàng chỉ có những ‘kim thủ chỉ], không có vật phẩm bên ngoài, chủ nhân phải tự thu thập tài nguyên thôi, xin lỗi vì làm chủ nhân vất vả! Còn có hệ thống quét nữa, trong phạm vi một ngàn mét, chủ nhân có thể nhìn thấy mọi thứ. Không gì có thể thoát khỏi tầm mắt của chủ nhân. Ngoài ra, thế giới mạt thế này có tang thi đó ạ, không có luật pháp nào ràng buộc, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Tôi đã chỉnh sửa thân phận và linh hồn của chủ nhân đến mức tối ưu nhất rồi, còn giúp chủ nhân thức tỉnh ba loại dị năng: hệ lôi, hệ thủy và hệ chữa trị. Tôi cũng không rõ thế giới này có động thực vật biến dị không, nên tôi đã thêm một hào quang thân thiện với động thực vật, chúng sẽ không tấn công chủ nhân đâu. Có quá nhiều thứ cần điều chỉnh cùng lúc, chủ nhân có thể sẽ bị sốt nhẹ, nhưng đừng lo, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi! Đừng sợ nhé! À phải rồi, mạt thế này bạo lực và đẫm máu quá, tôi đã thêm bộ lọc mờ để tránh làm bẩn mắt chủ nhân! Ôi, năng lượng của tôi thực sự cạn rồi, chủ nhân ơi, tôi phải vào chế độ ngủ để tự sửa chữa đây. Đừng lo, khi nào tôi hồi phục xong tôi sẽ lập tức trở lại giúp chủ nhân! Chủ nhân phải cẩn thận nhé, khi tôi không ở đây, chủ nhân nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy nhé… Tít tít...”
Hình ảnh biến mất, Thẩm Khanh Thu mở mắt ra, trong lòng tràn ngập lo lắng cho Tiểu Quang.
Dù nó chỉ là một hệ thống, nhưng Thẩm Khanh Thu thực sự yêu quý nó, coi nó như em trai mình. Bây giờ nó gặp chuyện, cô không thể kìm nén được nỗi lo đang dâng trào lên.
Sau một lúc im lặng, cô khẽ thở dài, thầm cầu nguyện mong Tiểu Quang mau chóng tỉnh lại.
Cảm giác khó chịu trong cơ thể cô đang nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự xuất hiện của nhiều loại năng lượng mạnh mẽ chạy trong cơ thể. Cô đưa tay ra, ngay lập tức, một tia sét màu trắng tím hiện lên trong lòng bàn tay của cô.
Tiếng điện xé tan không khí vang lên "tách tách", tia sét mạnh mẽ bùng nổ trong tay cô, tràn đầy uy lực và áp lực, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy sát thương ghê gớm.
Tiểu Quang đã nâng cấp dị năng của cô lên hẳn mức cao nhất. Khi Thẩm Khanh Thu khẽ động ý niệm, bầu trời bên ngoài lập tức xuất hiện một tia chớp khổng lồ, gần như phủ kín nửa bầu trời.
Một tiếng sét lớn nổ ra, âm thanh chấn động khiến đất trời rung chuyển, làm bọn tang thi bên ngoài đồng loạt hét lên trong đau đớn, rơi vào trạng thái điên loạn và co giật không ngừng.