Bạch Lệ nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nổi lên rõ ràng, anh ta xoay màn hình máy tính về phía Mộc Hề và nói:“Vậy phát video lên mạng là có ý gì? Hãm hại Tiểu Vũ? Là một nhân viên của công ty, cô cố tình hãm hại đồng nghiệp, Quân Mộc Hề, cô ác độc như vậy sao?”
Mộc Hề liếc qua màn hình máy tính, rõ ràng đó là đoạn video giám sát mà cô đã yêu cầu chủ quán Night Club cung cấp.
“Cô đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng cho công ty. Tôi muốn cô tổ chức họp báo công khai xin lỗi Tiểu Vũ.” Ánh mắt của Bạch Lệ lạnh lùng như băng.
Dương Vũ cúi đầu, đôi lông mày dịu dàng và ánh mắt ủy khuất khiến người ta bất giác muốn bảo vệ, cô ta nhẹ giọng nói:
“Em tin là Mộc Hề chỉ nhất thời hồ đồ. Không cần họp báo đâu, chỉ cần lên Weibo xin lỗi là được rồi. Sau này chúng ta vẫn là chị em tốt.”
Mộc Hề lạnh lùng nhìn cô ta, từng chữ từng câu đều rành rọt:
“Chị em tốt chuyên đâm sau lưng sao? Video giám sát là tôi cố ý đăng đấy.”
Bạch Lệ không ngờ Mộc Hề lại thẳng thắn như vậy, cơn giận lập tức bùng nổ. Anh ta đập mạnh lên bàn làm việc, tức giận quát lớn:
“Quân Mộc Hề!”
Mộc Hề đứng bật dậy, bước đến trước mặt anh ta. Dù chiều cao không bằng, nhưng khí thế áp đảo khiến người khác không thở nổi.
Đột nhiên, cô lùi lại một bước, tung chân đạp đổ cả bàn làm việc. Dương Vũ hoảng hốt hét lên, còn Bạch Lệ nhìn cô không thể tin nổi.
Sau đó, Mộc Hề bước đến trước mặt Dương Vũ, một cú đá khiến cô ta ngã nhào, Bạch Lệ cũng không thoát được.
Mộc Hề đứng trên cao nhìn xuống hai người, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài dường như không thể làm dịu đi sự lạnh lẽo của cô.
“Đừng có mà động vào tôi.” Cô nói, giọng điệu lạnh lùng, rồi xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Dương Vũ run rẩy bám lấy cánh tay của Bạch Lệ, cả hai đều cảm thấy hôm nay Mộc Hề có gì đó rất kỳ quái.
Khi Mộc Hề quay về văn phòng, cô nhìn thấy Yến Hòa đang nằm úp trên bàn làm việc. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của cậu, khiến vẻ lạnh lùng ngày thường trở nên mềm mại và đáng yêu hơn nhiều.
Mộc Hề bất giác bước nhẹ nhàng hơn. Khi cô vừa ngồi xuống, Yến Hòa liền tỉnh dậy. Cậu dụi đôi mắt mơ màng, dưới mái tóc hơi rối là một vết hằn đỏ rõ rệt trên má, khiến người ta không khỏi cảm thấy đáng yêu.
“Cô về rồi à.” Giọng cậu khàn khàn, nhưng lại mang một sức hút đặc biệt.
Yến Hòa đứng dậy, bước đến trước mặt Mộc Hề, tự mình rót nước cho cô, sau đó yên lặng nhìn cô.
Mục tiêu nhiệm vụ đẹp thật a.
Mộc Hề lại âm thầm than thở với hệ thống 999.
“Thích cái nào thì tự chọn.” Mộc Hề mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tài liệu, tất cả đều đặt trước mặt Yến Hòa.
Yến Hòa liếc qua, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên. Trong số tài liệu này có kịch bản phim điện ảnh, truyền hình, lịch trình tham gia show giải trí, quảng cáo… rất nhiều. Ngoại trừ những ngôi sao lớn, cậu chưa từng thấy nghệ sĩ nào được quyền tự mình chọn lựa lịch trình và kịch bản. Cô muốn làm gì đây?
“Không phải những thứ này đều do chị sắp xếp sao? Tôi chỉ là một nghệ sĩ tuyến mười tám.” Vừa nói, hàng lông mi đen nhánh như cánh quạ của cậu cụp xuống, giọng nói lạnh nhạt, không nghe ra chút cảm xúc nào.