Cuộc Sống Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Thần Tượng

Chương 2.2

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Giang Nhiên liếc nhìn Quách Lôi một cái, định đáp lời: “Bệnh tình yêu cầu như vậy.” Nhưng nghĩ lại, cậu quyết định thay đổi câu trả lời. Thu lại nụ cười, ánh mắt của Giang Nhiên trở nên sắc bén, khí chất cả người bỗng chốc thay đổi, từ dịu dàng, mềm mỏng chuyển thành lạnh lùng, xa cách.

Cậu khẽ nâng cằm, ánh mắt hờ hững, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh nhạt cất lên: “Tôi muốn thay đổi phong cách.”

Lời nói của cậu lần này hoàn toàn khác biệt với giọng điệu của Giang Yên trước đó – không còn vẻ vui vẻ, ngọt ngào, mà mang theo sự thờ ơ, lạnh lùng đầy xa cách.

Quách Lôi đột ngột mở to mắt, cảm giác tim mình đang đập nhanh đến bất ngờ! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong lúc cô vẫn còn bối rối, Tần Tư và cô gái tóc buộc hai bên liền reo lên kinh ngạc: "Wow! Tiểu Yên, cậu trông thật đẹp trai! Nghe giọng trầm trầm này mà tim tớ đập thình thịch luôn!"

Nghe thấy thế, Quách Lôi cảm thấy một chút ấm ức dâng lên trong lòng, như thể suy nghĩ vừa rồi của cô bị người khác nói mất. Rõ ràng là cô đã nghĩ thế trước mà… Khoan đã, tại sao cô lại thấy Giang Yên… đẹp trai? Chắc là do dạo này tập luyện nhiều quá, mệt mỏi đến mức đầu óc xuất hiện ảo giác. Có lẽ tốt nhất là về ký túc xá ngủ một giấc.

Giang Nhiên hoàn toàn không biết những suy nghĩ rối bời của Quách Lôi. Cậu chỉ hài lòng với phản ứng của mọi người xung quanh, thậm chí còn tỏ ra tự mãn khi liếc mắt với Lưu Thượng, sau đó quay sang máy quay và nói: "Vậy từ giờ tôi sẽ theo phong cách này."

Mọi người trò chuyện thêm một lúc, rồi khi quay phim nhìn đồng hồ ra hiệu có thể kết thúc, họ nhanh chóng giải tán. Các học viên cũng phải quay trở lại việc luyện tập vì không còn nhiều thời gian trước đợt loại trừ tiếp theo.

Sau khi buổi quay phim kết thúc, Tần Tư và cô gái tóc buộc hai bên rời đi, còn Lưu Thượng dẫn Giang Nhiên về ký túc xá. Phòng ký túc này là phòng riêng đặc biệt mà Lưu Thượng đã xin cho Giang Nhiên từ phía công ty và tổ chương trình. Do Giang Yên có vấn đề về tâm lý và thể chất, việc ở chung với các học viên khác có thể làm bệnh tình cô trở nên trầm trọng hơn, nên cậu được sắp xếp một phòng riêng. Ngoại trừ màu hồng chủ đạo của căn phòng không phải sở thích của mình, Giang Nhiên khá hài lòng với mọi thứ khác.

Vì trong phòng có gắn camera giám sát, Lưu Thượng không nói nhiều, chỉ ngắn gọn động viên: "Tiểu Yên, cố gắng lên nhé!" Giang Nhiên mỉm cười gật đầu: "Yên tâm đi."

Sau khi Lưu Thượng rời đi, Giang Nhiên không lập tức đi luyện tập mà quyết định quay về ký túc xá cũ để thu dọn nốt đồ đạc. Đến nơi, cậu ngạc nhiên thấy Quách Lôi vẫn còn ở đó, chưa ra phòng tập mà đang nằm trên giường. Ban đầu, cô nằm dài, nhưng khi thấy cậu bước vào, phản ứng đầu tiên của cô là bật dậy, nhanh chóng chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn. Tuy nhiên, làm được nửa chừng, cô tự lẩm bẩm một câu rồi dừng lại, không tiếp tục nữa.

Giang Nhiên không mấy quan tâm đến hành động kỳ lạ của cô, chỉ chào xã giao rồi bắt đầu thu dọn hành lý. Vốn là người gọn gàng, đồ đạc trong vali của Giang Yên được phân loại cẩn thận. Còn cậu thì khác hẳn, chỉ thích quăng hết mọi thứ vào vali rồi đóng nắp lại. Nhưng vì đang đóng vai Giang Yên, cậu đành phải miễn cưỡng sắp xếp gọn gàng một chút.

May thay, đồ đạc của Giang Yên không nhiều, nếu không cậu chắc phải mất cả ngày mới dọn xong. Sau khi thu dọn xong, Giang Nhiên thở phào nhẹ nhõm, định chào tạm biệt rồi rời đi thì Quách Lôi bất ngờ lên tiếng: "Cùng đi ăn trưa không?"

Phản ứng đầu tiên của Giang Nhiên là nhìn đồng hồ. Đúng là đã đến giờ trưa. Cậu định gật đầu đồng ý nhưng rồi nhớ lại, quan hệ giữa Giang Yên và Quách Lôi vốn không tốt lắm, nên cậu nhìn cô với vẻ nghi hoặc: "Hả?"

Thực ra, lời mời này không phải là điều bộc phát từ Quách Lôi. Kể từ sau buổi công diễn đầu tiên, cô đã muốn tìm Giang Yên để nói chuyện. Dù sao, màn biểu diễn của đội không thành công, và với tư cách là đội trưởng, cô phải chịu trách nhiệm, nhất là với Giang Yên. Với vẻ ngoài nổi bật và tiềm năng rõ ràng, Giang Yên lẽ ra không nên bị đẩy đến bờ vực bị loại. Chính sự thành kiến và ích kỷ của Quách Lôi đã gây tổn thương cho Giang Yên và làm ảnh hưởng cả đội. Nếu có ai phải chịu trách nhiệm bị loại, đó chính là cô. Sau buổi công diễn đó, Quách Lôi đã nhận ra lỗi lầm của mình và luôn muốn xin lỗi Giang Yên, nhưng không có cơ hội do Giang Yên đột ngột ngất xỉu. Bây giờ, cuối cùng cô cũng có dịp nói chuyện.

Quách Lôi lấy hết can đảm, lần nữa mời: "Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa đi?"

Căng tin nằm ở tầng một, có camera giám sát, nên Giang Nhiên không thấy có gì đáng lo ngại. Cậu gật đầu đồng ý. Cậu mang hành lý về phòng ký túc mới, sau đó cùng Quách Lôi xuống tầng một ăn trưa.

Trên đường đi, Quách Lôi bất ngờ lên tiếng xin lỗi Giang Yên về chuyện buổi công diễn đầu tiên. Ánh mắt cô thành khẩn, lời nói rất chân thành.

Giang Nhiên nghĩ nếu là Giang Yên, em gái cậu có lẽ đã tha thứ ngay từ câu đầu tiên. Nhưng cậu thì không. Cậu quyết định quan sát thêm, không vội vàng chấp nhận lời xin lỗi. Thay vì trả lời trực tiếp, cậu chỉ nói mơ hồ: "Sau này hãy cùng nhau cố gắng hơn."

Quách Lôi không nhận ra điều gì bất thường, thậm chí còn cung cấp thêm tin tức quan trọng: "Trong mấy ngày cậu nghỉ, buổi công diễn thứ hai đã bị đẩy sớm hơn. Ngày mai chúng ta sẽ phải chọn vị trí và bắt đầu chuẩn bị cho đợt diễn tiếp theo."

Giang Nhiên: "!"

Sét đánh giữa trời quang! Chẳng phải họ đã nói còn ba ngày nữa để chuẩn bị sao?