Hắn cởi bỏ cái nút áo thứ nhất, đầu ngón tay tựa hồ lơ đãng mà xẹt qua làn da tinh tế trên ngực.
Thố Ti mẫn cảm mà run lên một chút.
Ánh sáng từ tia nắng ban mai xuyên thấu qua bức màn màu trắng, nhỏ vụn lọt vào bên trong, làn da tuyết trắng nhiễm lên một tầng ánh sáng ôn nhuận.
Trên người tiểu thiếu gia kiều khí nếu không phải màu trắng thì chính là màu hồng nhạt, bởi vì đang ở độ tuổi phát dục nên còn chưa có hoàn toàn thoát khỏi vẻ ngây ngô non nớt, thân hình tinh tế, đường cong cơ bắp cho người ta một loại hồn nhiên ngây ngô chưa bị thế tục mài giũa, như là chồi non của mùa xuân.
Nhận thấy Hạ Thừa An chậm chạp không có động tác, Thố Ti không vui mà thúc giục nói: “Nhanh lên.”
“Được.”
Đáy mắt Hạ Thừa An sâu thẳm như một cái giếng cổ không thấy đáy, tay vịn ở sườn eo cậu, thay cậu mặc đồng phục vào, khí nóng khi nói chuyện phun ở trên làn da tinh tế.
Thố Ti trốn về phía sau một chút, điểm nhỏ trên ngực lại lặng yên nhếch lên một ít độ cung rất nhỏ.
Thật mẫn cảm.
Hạ Thừa An ấn vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, lại lần nữa tới gần, một bên giúp cậu mặc quần áo một bên hỏi: “Lâm Lạc Thư đã từng hầu hạ em giống như vậy hay chưa?”
Cái đó đương nhiên là không có.
Chỉ sợ đến cả tên của vị hôn phu là cậu đây Lâm Lạc Thư cũng không biết, nhưng cậu vẫn rất sĩ diện mà tiếp tục thổi phồng: “Đương nhiên, anh ta rất nghe lời tôi, tôi bảo đi hướng đông anh ta tuyệt đối không dám đi hướng tây.”
Kẻ lừa đảo.
Hạ Thừa An hiểu biết tính cách của Lâm Lạc Thư, cái loại người tự cho mình là rất cao này tuyệt đối sẽ không biết như thế nào là đối xử tốt với một người.
Hắn cài lại một cái nút áo cuối cùng, dùng lòng bàn tay đè cho một chỗ nếp uốn trên cổ áo bằng lại: “Tiểu nhân hầu hạ thiếu gia đi rửa mặt được không?”
“Được, vậy liền cho anh một cơ hội để ôm tôi đi.”
Thố Ti thuận theo mà giang hai cánh tay ra treo ở trên cổ nam sinh, bị một đôi tay to rộng nâng lấy eo cùng đùi, ôm từ trên giường nhỏ xuống.
Lúc trước khi Thố Ti vẫn còn là một đóa hoa Thố Ti bảo bảo, cậu thường xuyên phải dùng dây leo nhỏ gắt gao quấn quanh thực vật ký chủ ở xung quanh, lợi dụng tài nguyên bên cạnh để đạt được đồ vật mà mình muốn.
Cho nên cậu không cảm thấy bị ôm tới ôm đi thì có vấn đề gì.
Chỉ là lá gan của Hạ Thừa An cũng quá nhỏ, chỉ mới bị cậu dọa vài câu vậy mà đã lập tức ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết tự mình đi tìm hiểu sự thật một chút.
Thật ngốc!
Hạ Thừa An đặt cậu ở trước bồn rửa tay, lại giúp cậu nặn kem đánh răng, đang lúc hắn muốn đưa bàn chải đánh răng cho Thố Ti thì thiếu niên lại ngáp một cái, sau đó chống thân mình nghiêng về phía trước một chút.
“A.”
Thố Ti hé miệng, đầu lưỡi hồng hồng lập tức lộ ra ở dưới tầm mắt hắn, trên đầu lưỡi thậm chí vẫn còn lưu lại dấu vết do tối hôm qua bị hắn hôn ra.
Thật là một tiểu thiếu gia không hề có lòng đề phòng.
Hạ Thừa An nâng cằm cậu lên, khi bàn chải đánh răng mang theo mùi vị bạc hà bỏ vào trong miệng, Thố Ti nhíu nhíu mày mà phun bàn chải đánh răng ra.
“Đây là cái gì? Kem đánh răng của tôi có vị dâu tây.”
“Là của tôi.” Hạ Thừa An nói: “Lần đầu tiên hầu hạ người khác còn chưa quen cho nên lấy nhầm rồi, chắp vá dùng tạm một chút.”
Thố Ti trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tốt nhất không phải là anh đang trộm trả thù tôi.”
“Đương nhiên không phải.”
Hắn chỉ là muốn lưu lại hương vị thuộc về mình ở trên người Thố Ti, thậm chí là trong cái miệng thường xuyên nói lời tàn nhẫn lại quá mức mềm mại này.
Hạ Thừa An giấu kỹ suy nghĩ âm u của mình, ấn xuống chỗ cằm đem môi Thố Ti mở ra, lại đem bàn chải đánh răng chen vào trong khoang miệng nhỏ hẹp.
Bàn chải đánh răng mang theo hương vị bạc hà mà Thố Ti không thích, hương vị thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại ngăn chặn đầu lưỡi, không thể giãy giụa.
Theo động tác của hắn, tinh tế mà cọ qua mỗi một chiếc răng hàm, tìm kiếm mà hướng vào chỗ càng sâu hơn.
Yết hầu Thố Ti theo động tác của hắn co quắp một trận, sinh ra xúc động muốn nôn khan mãnh liệt, hốc mắt nổi lên một vòng hơi nước ướŧ áŧ.
Cậu giơ tay chụp đánh lung tung về phía Hạ Thừa An, đánh lên bên sườn má của hắn.
Một tiếng "bốp" giòn vang vang lên bên trong WC.
Trên gương mặt tuấn lãng kia đã để lại một vết đỏ rõ ràng.
Thố Ti chống bồn nước mà khom lưng, phần vai khi nôn mửa run rẩy một chút, xương bả vai hơi hơi nổi lên kéo đến sau eo hình thành cảnh đẹp động tâm.
Cậu quay đầu lại, từ hốc mắt cho đến chóp mũi đều ướt hồng một mảnh, tức giận đến lông mi cũng đang run rẩy: “Hạ Thừa An, anh là đang cố ý!”
Cố ý nói cái gì mà hầu hạ cậu, đều là vì muốn mượn cơ hội để trả thù!