Doanh Chính gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đám đại thần đang quỳ la liệt xung quanh. Ông đứng thẳng, thanh kiếm bên hông lấp lánh ánh sáng thép.
[Hắn là ai, chắc các bạn đã rõ. Một người tàn bạo và hôn quân, đến mức giáo trình lịch sử cũng ghi lại. Nhưng điều đáng nói ở đây là tốc độ "hố cha" của hắn – chỉ trong ba năm đã khiến Tần Quốc sụp đổ, tích lũy 500 năm của Tần hoàn toàn tan biến!]
“Choang!”
Thanh trúc giản dày cộp rơi xuống từ tay sử quan đang ghi chép nhật ký hằng ngày.
Doanh Chính nhìn màn sáng vàng nhạt, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Ông bật ho khan, máu tươi phun ra khỏi miệng. Tưởng tượng về vạn thế Đại Tần sụp đổ trong vòng hai thế hệ khiến ý chí sắt đá của ông cũng không chịu nổi.
“Gọi thái y!”
“Truyền thái y nhanh lên!”
Trong sự hỗn loạn, chỉ có Phù Tô bị bỏ lại một mình. Cậu ngẩng lên nhìn màn sáng vàng, nhìn cô gái xinh đẹp trên đó, cảm giác toàn thân rét buốt.
Hóa ra, cậu vô dụng đến mức ấy. Chỉ ba năm đã phá hủy toàn bộ cơ nghiệp của phụ hoàng.
Cậu nhìn xuống đôi tay mình, từ từ nhặt lấy thanh kiếm của phụ hoàng vừa rơi…
“Không được!” Thuần Vu Việt chạy tới, nhanh chóng túm lấy tay Phù Tô, giật thanh kiếm ném sang một bên.
“Tiên sinh, tội của Phù Tô đáng chết vạn lần, xin hãy để ta tự giải quyết!” Đôi mắt Phù Tô đỏ rực, giọng nói nghẹn ngào. Cậu còn mặt mũi nào để sống tiếp trên thế gian này?
Trong lúc hai người đang giằng co thì âm thanh từ màn sáng lại vang lên.
[Ba năm phá hủy toàn bộ vương triều, người con thứ mười tám được Thủy Hoàng sủng ái nhất – Hồ Hợi. Vậy hắn đã làm gì?]
Phù Tô sững người tại chỗ, chớp mắt liên tục như không tin nổi vào tai mình. Hóa ra không phải cậu? Mà là đệ đệ? Rốt cuộc Hồ Hợi đã làm những gì?
Vẻ mặt cậu thoáng chút ưu tư, bắt đầu suy nghĩ cách để bảo vệ tính mạng cho người em trai này. Giờ đây, phụ hoàng đã xưng đế, lại còn nhận được lời cảnh báo từ thần nữ, chắc chắn sẽ không tha cho Hồ Hợi.
Doanh Chính, sau khi uống thuốc bảo vệ tim và lấy lại tinh thần, bước ra với nụ cười lạnh lẽo: “Hóa ra là cái thằng bất hiếu này. Để xem gan nó lớn tới mức nào!”
Lúc này, các con của Doanh Chính từ các cung điện cũng vội vàng chạy đến, vừa nhìn màn sáng vừa không tự chủ được mà tăng tốc.
Chỉ có một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, ban đầu còn bước đi đầy lo lắng, trên mặt lộ rõ vẻ hả hê. Nhưng khi nghe thấy tên của mình được thần nữ nhắc đến, chân hắn lập tức mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.