Nghe thấy lời độc thoại trong lòng của nàng, Bùi Yến muốn rút lại chiếc hộp nhỏ thì đã quá muộn rồi.
Hắn nhìn động tác chậm rãi mở hộp của Quân Lãm Nguyệt, trong lòng căng thẳng không thôi.
Thôi, thôi, nếu tiểu sư muội thích đan dược, lần sau tìm cơ hội tặng nàng tất cả đan dược mình quý nhất vậy.
Khi chiếc hộp mở ra, không có mùi hương đan dược mạnh mẽ như dự đoán, mà trước mắt hiện ra là một con sâu nhỏ màu trắng sữa...
Con sâu béo tròn, cỡ ngón út của Quân Lãm Nguyệt, dài khoảng hai tấc, nếu không phải nó còn đang ngọ nguậy, chắc chắn nàng sẽ nghĩ đó là đồ giả...
Nhìn Quân Lãm Nguyệt toàn thân cứng đờ, không động đậy, mắt nhìn chằm chằm vào con sâu như thể bị dọa sợ, Bùi Yến hốt hoảng.
“Tiểu...”
Hắn vừa định nói gì thì đã nghe thấy tiếng nói trong lòng của Quân Lãm Nguyệt vang lên.
[Aaa!!! Dễ thương quá! Mềm mại quá! Muốn véo quá! Nhưng mình phải nhịn, các cô gái thường sợ sâu bọ, nếu mình quá mạnh mẽ chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc.]
Bốn sư đồ: “???”
[Nhị sư huynh không chỉ biết luyện đan, chế độc mà còn nuôi cổ trùng nữa, chắc chắn đây là cổ trùng rồi, thật là một món quà quý giá, mình thích quá!]
Trong lòng Quân Lãm Nguyệt như chó điên gào thét, nhưng ngoài mặt lại giữ được vẻ điềm tĩnh.
“Nhị, nhị sư huynh, đây là gì?” Nàng giả vờ sợ hãi, run rẩy hỏi.
Bốn sư đồ: “……”
Bùi Yến hiểu rõ tâm trạng của nàng, cố nhịn cười, hết sức kiềm chế và kiên nhẫn giải thích: “Tiểu sư muội, đây là cổ trùng, ta đặt tên là Khống Hồn Cổ, nuôi rất đơn giản, nó có thể sống ba năm mà không cần ăn. Mỗi lần muốn sử dụng, chỉ cần cho nó ăn thứ gì đó, sau khi ăn xong nó sẽ sinh ra một con tiểu cổ trùng. Khi tiểu cổ trùng nhập vào cơ thể người, dù là cường giả Linh Tôn cũng sẽ bị muội điều khiển trong vòng thời gian một nén hương.”
Nghe Bùi Yến giải thích xong, Quân Lãm Nguyệt càng thích con sâu nhỏ này hơn.
Ba năm không ăn cũng sống được, cho nó ăn thứ gì cũng sinh con, ngay cả cường giả Linh Tôn cũng không làm gì được nó, dễ nuôi lại lợi hại, món quà như thế này khiến nàng vô cùng yêu thích.
“Cảm ơn nhị sư huynh, muội rất thích món quà này.”
Sau khi đậy nắp hộp, Quân Lãm Nguyệt không cất nó vào nhẫn trữ vật mà cẩn thận nhét vào trước ngực...
Nhẫn trữ vật của nàng không thể chứa sinh vật sống, nếu để vào trong đó thì con sâu nhỏ sẽ chết, nàng không biết sẽ đau lòng thế nào nếu nó bị chết.
“Tiểu sư muội thích là được rồi.”
Bùi Yến thở phào nhẹ nhõm, nụ cười nở trên môi, lúm đồng tiền xinh đẹp lại xuất hiện trên gương mặt hắn.
Thấy nhị sư huynh đã tặng xong lễ vật, Tống Tề Quang nhanh chóng chen lên: “Tiểu sư muội, đây là lễ vật gặp mặt của tam sư huynh dành cho muội.”
Mọi người nhìn thấy hắn đưa cho Quân Lãm Nguyệt một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn toàn thân đen tuyền, trên đó đính một viên đá màu đen, mang một vẻ cổ kính.
[Tam sư huynh là người giàu nhất Thanh Dương Tông, nhẫn hắn tặng chắc chắn không phải vật phàm!]
Nhịn không nổi cảm giác muốn chảy nước miếng, Quân Lãm Nguyệt ngoan ngoãn nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Tống Tề Quang.
Quả nhiên, khi dùng linh thức kiểm tra, mắt nàng không tự chủ mở to gấp đôi!
[Ối trời! Ối ối ối ối trời ơi!!!]
Kim Vượng Vượng thấy nàng kích động như vậy, tò mò hỏi: [Ký chủ ơi, sao mà kinh ngạc dữ vậy? Chiếc nhẫn có công năng nghịch thiên gì hả? Mà khiến ký chủ phản ứng mãnh liệt thế?]
[Tam sư huynh quả nhiên là đại gia! Hắn tặng ta một không gian! Không chỉ thế, trong không gian ấy còn có cả một ngọn núi vàng!!!]
Vừa liếc thấy ngọn núi vàng ấy, Quân Lãm Nguyệt cảm thấy mắt mình như bị lóa đi vì ánh sáng chói lòa.
Chiếc nhẫn mà Tống Tề Quang tặng không phải là nhẫn trữ vật bình thường. Nhẫn trữ vật được chia thành loại chứa đồ chết và loại chứa sinh vật sống.
Nhẫn chứa đồ chết tuy không rẻ nhưng trên thị trường cũng rất phổ biến.
Còn nhẫn chứa sinh vật sống thì vừa đắt vừa hiếm, vì nó có thể chứa sinh vật sống, thậm chí là con người.
Nhưng chiếc nhẫn mà Tống Tề Quang tặng là một không gian độc lập, bên trong là một thế giới nhỏ, có một ngọn núi, trên núi cây cối tươi tốt, dưới chân núi có một dòng sông nhỏ...
Dù không gian ấy không lớn, nhưng nếu chiếc nhẫn này xuất hiện trên thị trường, chắc chắn sẽ khiến người ta tranh giành nhau.
Nghe thấy tiếng reo vui sướиɠ trong lòng của tiểu sư muội, Tống Tề Quang suýt chút nữa đã bộc lộ vẻ tự đắc. Hắn đã nói mà, trên đời này không có gì mà tiền không mua được, nếu có thì là do chưa đủ tiền thôi.
“Tiểu sư muội, chẳng qua là tam sư huynh có nhiều tiền thôi, muội thích món quà này chứ?”
Tống Tề Quang không biết từ đâu lôi ra một chiếc quạt xếp, phe phẩy rất vui vẻ.
Mắt Quân Lãm Nguyệt đã lấp lánh ánh vàng, làm sao có thể không thích chứ?
Câu hỏi rõ ràng như thế, Tống Tề Quang thành công nhận được cái lườm từ Nguyệt Huyền Cơ và Bùi Yến...
“Thích lắm!”
Quân Lãm Nguyệt vội vàng đeo chiếc nhẫn vào tay, chiếc nhẫn dù có vẻ to nhưng khi đeo vào liền tự động thu nhỏ lại vừa với kích cỡ của nàng.
“Cảm ơn tam sư huynh, tam sư huynh thật tốt.”
Có chiếc nhẫn không gian này, nàng yên tâm cất Khống Hồn Cổ mà Bùi Yến tặng vào bên trong.
Lễ vật gặp mặt cũng đã tặng xong, Nguyệt Huyền Cơ hiểu rõ tính cách của đại đồ đệ mình, nhanh chóng hành động: “Từ giờ trở đi, Nguyệt Nguyệt chính thức là người của Thanh Dương Tông. Ba người các con, làm sư huynh từ nay phải chăm sóc Nguyệt Nguyệt thật tốt, không được bắt nạt Nguyệt Nguyệt, hiểu chưa?”
Bùi Yến và Tống Tề Quang đều biết rõ đại sư huynh nhà mình nghèo khó, coi tiền bạc là phù phiếm, làm gì có lễ vật để tặng tiểu sư muội.
Để tránh đại sư huynh lúng túng, Bùi Yến cười tươi, gật đầu liên tục, cam đoan: “Sư phụ yên tâm, chúng con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu sư muội, tuyệt đối không bắt nạt muội ấy!”
Tống Tề Quang cũng phụ họa theo, còn muốn đưa Quân Lãm Nguyệt về tông môn: “Đúng, đúng! Sư phụ cứ yên tâm! Tiểu sư muội, chúng ta dẫn muội đi làm quen với tông môn nhé?”
Dù không nghe được suy nghĩ của tiểu sư muội, chỉ cần nhìn thấy cũng đã đủ để họ đối xử tốt với nàng rồi.
Tiểu sư muội vừa xinh đẹp vừa thông minh lanh lợi, muốn không thích muội ấy cũng khó mà!
Nguyệt Huyền Cơ liếc nhìn Dung Tuyệt một cái, hài lòng gật đầu đồng ý.
[Chạy nhanh thôi! Cũng không nhất thiết phải có lễ vật gì cả, bọn họ đối xử tốt với mình là mình đã vô cùng hạnh phúc rồi, sư phụ, nhị sư huynh và tam sư huynh đều đã tặng lễ vật, đại sư huynh chưa tặng, nếu còn ở lại, chắc chắn đại sư huynh sẽ lúng túng.]
Quân Lãm Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng theo Bùi Yến và Tống Tề Quang rời đi.
Khi ba bóng dáng dần biến mất, Nguyệt Huyền Cơ thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
“Haiz~ Đại đồ đệ à! Con bảo sư phụ phải nói sao với con đây?” Ông lắc đầu ngán ngẩm, sau đó xuất ra một chiếc hộp: “Đừng nói sư phụ không giúp con lấy lại hình tượng với Nguyệt Nguyệt, trong này có một chiếc giáp hộ thân có thể chống lại đòn chí mạng của cường giả Linh Tôn, đi! Tặng nó cho tiểu sư muội của con.”
Một bảo vật lớn như thế, ở bên ngoài cũng là vô giá.
“Người giữ lấy đi.” Dung Tuyệt cúi mắt lạnh lùng, thậm chí không thèm liếc nhìn món đồ trong tay Nguyệt Huyền Cơ: “Con tự có rồi.”
Nói xong, hắn lập tức quay người bước về phía ba người vừa rời đi.
“Ơ~ Con tự có rồi…” Nhìn bóng dáng Dung Tuyệt, Nguyệt Huyền Cơ bắt chước giọng điệu vừa rồi của hắn, tức giận cười: “Chậc chậc chậc! Con có cái búa...”