Nhưng bây giờ… thái độ của mấy người bọn họ ít nhiều đã trở nên hơi vi diệu.
Thậm chí trong lòng mỗi người còn tìm ra cái cớ hợp lý cho Kiều Ngọc. Họ khẳng định rằng, lúc đó cậu có lẽ là do không thoải mái trong người, nên mới cáu gắt… Hoặc có thể là vì họ cứ ồn ào trong ký túc xá suốt, nên đã khiến cậu ấy bực bội.
Dù sao thì, Kiều Ngọc thực sự quá đẹp.
Đẹp đến mức, dường như mọi cơn giận của cậu ấy đều là đương nhiên, hơn nữa nhất định phải có lý do chính đáng của nó.
Nghĩ đến đây, một trong số các bạn cùng phòng khẽ lên tiếng đề nghị với hai người còn lại: “Hay là, chúng ta làm hòa với cậu ấy đi? Dù sao cũng cùng ở một ký túc xá mà.”
Người khác cũng gật đầu đồng tình: “Nghe cũng hợp lý, vậy sau giờ học chúng ta cùng rủ cậu ấy đi ăn nhé.”
Mấy người cứ bàn luận như vậy mà không để ý đến bầu không khí xung quanh đột nhiên im ắng hẳn.
“Xin hỏi, ai đang nói chuyện trong lớp của tôi vậy?”
Cả ba người trong ký túc xá lập tức đơ người, cảm thấy giọng nói đó như vang ngay trên đầu họ. Bọn họ từ từ ngẩng lên, và bắt gặp khuôn mặt điển trai của Giáo sư Ôn, đang mỉm cười vô cùng thân thiện.
Ba người mặt tái nhợt, một người lắp bắp nói: “Giáo… giáo sư...”
Giáo sư Ôn chỉ nhìn ba sinh viên không chịu nghe giảng trước mặt, bất lực lắc đầu thở dài.
Trông anh ta giống như một giáo viên hiền lành và dễ mềm lòng, chỉ nói: “Trừ điểm thường xuyên của ba em, lần sau hãy chú ý lắng nghe, được không?”
Rõ ràng chỉ là một cách xử phạt rất bình thường, Giáo sư Ôn thậm chí không nói thêm một câu nặng lời nào. Nhưng khi nghe đến từ “trừ điểm”, sắc mặt ba người kia lập tức trở nên khó coi.
Không ai dám nói gì nữa, chỉ gật đầu ra hiệu rằng họ đã hiểu lời nhắc nhở của giáo sư.
Trong khi đó, một vài người ngồi ở hàng ghế cuối, đang quan sát toàn bộ sự việc xảy ra trong lớp, đều bộc lộ vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Giờ học kết thúc.
Chuông báo tan học vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn sách vở và lần lượt rời khỏi lớp.
Trong khoảng thời gian đó, không ít người liếc nhìn Kiều Ngọc, người vẫn đang ngồi yên tại chỗ. Thậm chí, có vài người muốn nhân cơ hội này tiến đến bắt chuyện với cậu.
Nhưng tâm trạng Kiều Ngọc hiện tại rất tệ, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như không muốn nói chuyện với ai.
Giáo sư Ôn chỉ đứng trên bục giảng, thỉnh thoảng chào tạm biệt những sinh viên đến nói lời chào.
Đến khi trong lớp không còn tiếng động nào khác, Giáo sư Ôn mới quay sang nhìn nam sinh ngồi bên cửa sổ và gọi: “Lại đây nào, Kiều Ngọc.”
Lúc này, Kiều Ngọc mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Chiếc quần ngắn hơi bị cuộn lên vì cậu ngồi lâu, để lộ đôi chân trắng nõn và mịn màng.
Thân hình của cậu tuy gầy gò, nhưng thực ra phần đùi và mông đều có lớp thịt mềm mại, cân đối.
Động tác đứng dậy của Kiều Ngọc khiến lớp thịt mềm ấy lộ ra hoàn toàn.
Giáo sư Ôn nhìn thấy tất cả, nhưng biểu cảm vẫn giữ vẻ bình thản và ôn hòa. Tuy nhiên, đôi mắt phượng dài và hẹp của anh ta vào lúc này khẽ nheo lại, trong mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ, rồi nhanh chóng bị sự dịu dàng sâu lắng che giấu.
Người đàn ông cứ như vậy nhìn nam sinh xinh đẹp trước mặt, chậm rãi bước về phía mình.
Ánh mắt của anh ta chứa đầy sự thương yêu dành cho chú cừu nhỏ dễ thương, xen lẫn một chút quyết tâm gần như không thể phát hiện ra.
[Mới đến, sao góc nhìn trong livestream lại là cái bàn thế này?]
[Tân binh giỏi nhất đang nghe lén à! Kí©ɧ ŧɧí©ɧ ghê!]
[Ai giải thích giùm chuyện gì đang xảy ra vậy?]
Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng thời gian vừa tan học.