Xuyên Sách: Vì Không Chết Được, Tôi Quậy Tanh Bành Mạt Thế

Chương 16

Mắt Tô Mặc cũng sáng lên một chút, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Nhưng…”

“Ai da, không có gì phải nhưng cả, bây giờ trên thế giới toàn là quái vật, những người sống sót chúng ta không phải phải giúp giúp đỡ lẫn nhau sao.” Lão Tam cười tươi nói, che giấu cảm xúc đang chảy trong mắt.

Sau đó, khi ba người Tô Mặc vui vẻ, gã quay sang Giang Sơ Ý.

“Cô tiểu thư này, cô ở đây một mình không an toàn đâu, không bằng đi với chúng tôi? Đến lúc đó nếu cần tới tổng căn cứ hay quay về căn cứ Ninh thành, đều do cô tự quyết định.”

Mọi người nhìn Giang Sơ Ý, bất kể họ có tâm trạng như thế nào, ánh mắt đều tràn ngập sự mong đợi.

Nghe thấy câu hỏi này, Giang Sơ Ý còn chưa phản ứng, hệ thống đã lập tức căng thẳng: “Ký chủ, cô không thật sự định đi với họ đấy chứ?”

Giang Sơ Ý không để ý đến nó: “Tôi có lý do gì để đi với các người chứ?”

“Lý do gì…” Lão Tam sững sờ, “Cô ở đây rất nguy hiểm.”

“Việc đó không phải chuyện của các người.” Giang Sơ Ý nói, “Các người muốn đi thì đi, đừng làm phiền tôi.”

Câu trả lời của cô thật khiến mọi người không ngờ, họ ngây người nhìn cô, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Giang Sơ Ý hình như đã hết kiên nhẫn, lúc đầu cô tiếp xúc với những người này chỉ là do chưa gặp gỡ ngoài đời, cảm thấy tò mò, giờ đã thấy được bề ngoài họ như thế nào, bắt đầu cảm thấy họ phiền phức.

Không biết nấu ăn, cũng không giữ vệ sinh, một người mà nhiều vấn đề như vậy.

Thái độ không hài lòng của Giang Sơ Ý vô cùng rõ ràng, thấy cô thật sự không muốn đi cùng họ, ngược lại Lão Tam và người khác hiện lên vẻ lo lắng.

Lão Tam đảo mắt một vòng, nở một nụ cười chất phác lo lắng: “Cô em, tôi thấy cô vừa rồi không động đũa mấy, có phải không muốn ăn thịt không? Cô nói thích ăn rau, đúng không? Căn cứ Ninh thành chúng tôi là căn cứ tầm trung chính thức, có rất nhiều rau tươi, đi cùng chúng tôi, cô sẽ được ăn no.”

Nhìn ánh mắt của Tô Mặc và những người khác, Lão Tam trải tay: “Chả nhẽ để cô ấy ở đây chờ chết sao?”

Lý do này vô cùng hợp lý, Tô Mặc thu lại ánh mắt.

Sự chú ý của Giang Sơ Ý hoàn toàn bị từ “rau tươi” thu hút.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lão Tam: “Anh đảm bảo không?”

Lão Tam: “Tất nhiên, tôi đảm bảo.”

Giang Sơ Ý gật đầu: “Được.”

“Gì chứ!” Chu Triều lập tức hoảng hốt, “Cô em, một căn cứ tầm trung có gì tốt chứ, nếu muốn tới căn cứ, đi với chúng tôi đến tổng căn cứ đi! Nơi đó lớn hơn căn cứ Ninh thành nhiều, lúc đó cần bao nhiêu rau sẽ có bấy nhiêu rau.”

Giang Sơ Ý thật sự lộ vẻ do dự: “Tổng căn cứ mà các người nói, nhiều rau hơn căn cứ Ninh thành sao?”

“Tất nhiên, nhiều hơn rất nhiều.” Chu Triều khẳng định, ánh mắt cậu ta quét qua đường cong xinh đẹp của Giang Sơ Ý, tự nhủ nuốt một ngụm nước miếng, “...Chỉ cần em đồng ý đi theo tôi, lúc đó cần bao nhiêu rau, sẽ có bấy nhiêu rau để ăn.”

Giang Sơ Ý bị ý tưởng hấp dẫn này mê hoặc, cô chống cằm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Nên tới căn cứ Ninh thành hay tổng căn cứ?

Trong khi cô đang phân vân, Tô Mặc có vẻ muốn nói lại thôi.

Giang Sơ Ý không hề tinh ý nhận ra, nên không thấy, Lão Tam nhạy bén thấy bộ dạng khá khó xử của anh ấy, âm thầm thu lại vẻ lo lắng, giả vờ quan tâm mở miệng: “Sao vậy, có phải các anh không tiện đưa cô em này lên đường không?”

“Nói thật, tôi rất muốn đưa cô gái này đi cùng, nhưng…” Tô Mặc nhìn người yếu ớt không có sức chiến đấu đang ngồi đó, thở dài, “Đường đi xa như vậy, dù có xe, tôi cũng không thể đảm bảo ba người chúng tôi có thể hoàn toàn trở về tổng căn cứ, huống chi…”

Huống chi lại thêm một cô gái đẹp yếu đuối như vậy.

Cô có sức chiến đấu hay không không quan trọng, chỉ cần dựa vào vẻ ngoài này, không cần nghĩ cũng biết có thể gặp bao nhiêu rắc rối trong thế giới tận thế này rồi.

“Các người có ý gì?” Chu Triều đột ngột đứng dậy, cậu ta lo lắng liếc nhìn Giang Sơ Ý, nói với vẻ chính nghĩa, “Bây giờ chúng ta đã ăn nhiều thực phẩm của cô ấy như vậy, chẳng lẽ không nên bồi thường cho cô ấy chút sao? Ngay cả việc dẫn cô ấy đi tìm cuộc sống tốt hơn cũng không muốn sao?”

Thức ăn thừa vẫn còn trên bàn, sáng loá.

Tô Mặc và Văn Hi có chút xấu hổ và ngại ngùng, ngay sau đó Tô Mặc lộ ra thần sắc kiên định: “Cậu nói rất đúng. Chúng tôi nhận được sự giúp đỡ lớn lao của cô gái này, quả thật nên bồi đắp.”

Chu Triều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Tô Mặc không đồng ý, cậu ta chẳng biết làm cách nào để đưa Giang Sơ Ý đi.

“Cô gái, cô chỉ cần đi cùng chúng tôi.” Tô Mặc nhìn Giang Sơ Ý, “Đến lúc đo, nếu cô muốn tới căn cứ Ninh thành, hay tới tổng căn cứ cùng chúng tôi, đều do cô quyết định.”

Bản thân Giang Sơ Ý không nhận ra, trong lòng Tô Mặc và Văn Hi, cô đã tích được một ân huệ lớn.

Bây giờ cô nhìn họ đưa ra nhiều lý do, chỉ mong cô đi theo, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Cảm nhận được trong cô có chút năng lượng bất an, hệ thống ngạc nhiên ló đầu lên: “Ký chủ, cô sao thế? Bình tĩnh chút!”

Giang Sơ Ý bất ngờ tỉnh lại, nhanh chóng dẹp yên sự bạo động bên trong.

Cô nhận ra vấn đề của mình.

Thay đổi thế giới, tự do cô ao ước từ lâu ở ngay trước mắt, cô có chút không ổn định.

Giống một con chim bị nhốt lâu ngày, đột nhiên được thả ra khỏi l*иg có thể phát điên chết vì quá kích động, bây giờ cô đang trong trạng thái này.

Dáng vẻ “tranh giành” cô của những người này, giống hệt các nhà nghiên cứu đưa ra nhiều lí do trước đây, chỉ để đưa cô về phòng thí nghiệm của họ.

Chỉ là những lúc ấy, ý kiến của cô chưa bao giờ được hỏi đến.

Giang Sơ Ý cụp mắt nhìn đôi tay đặt trên đầu gối, che giấu suy nghĩ của mình.

Khi đầu cô cúi xuống, trông thật nghe lời, tỏ ra vô cùng đáng thương.

Thấy điều đó, mọi người lập tức mềm lòng.