Đầu óc Văn Hi có chút không theo kịp, vô thức ấp úng trả lời: “Việc này, chúng ta có sống sót được hay không cũng chưa chắc nữa…”
Mặt Giang Sơ Ý không thấy hoảng hốt hay sợ hãi, ngược lại còn lộ ra chút không vui: “Có thể không đến nơi sao?”
Văn Hi ngỡ ngàng gật đầu.
Giang Sơ Ý thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ bực bội.
Người khác nghĩ cô cuối cùng đã biết sợ, mặc dù biểu hiện không có vẻ tương xứng với sự sợ hãi…nhưng cũng coi như có chút phản ứng của người bình thường.
Trong khi đó, Giang Sơ Ý nghĩ: Thật phiền phức, sao ở ngoài này muốn ăn no khó khăn đến vậy chứ?
Cô nhìn những tầng lớp zombie bên ngoài, đặt tay lên cửa kính xe.
Một cơn sóng vô hình lấy bàn tay Giang Sơ Ý làm trung tâm, từ từ lan ra xung quanh.
Ngoài zombie, không ai nhận ra điều gì bất thường xảy ra ở đây.
Ngay trong khoảnh khắc sóng lan toả, nhóm zombie gần chiếc xe xuất hiện phản ứng đầu tiên.
Đầu tiên chúng ngây ngẩn nhìn, sau đó toàn mắt đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, hành động lao vào xe mạnh mẽ hơn trước!
Âm thanh ầm ầm vang lên, khiến những người ngồi trong xe giật mình, sắc mặt của tất cả lập tức tái xanh.
Trong bối cảnh bị bao vây bởi nhiều zombie như vậy, chiếc xe không thể trụ lâu, thân xe bị bóp méo rêи ɾỉ.
“Xong rồi, xong rồi.” Một người đàn ông ở ghế sau run rẩy cúi người, không quan tâm đến khẩu súng trong tay nữa, hai tay ôm đầu lầm bầm, “Tất cả xong rồi, chúng ta sẽ chết ở đây, chúng ta đều sẽ chết ở đây thôi…”
“Im miệng!” Lão Tam hung dữ gào lớn, “Lấy hết súng ra, ai còn dám muốn sống chết, tao lập tức cho thằng đó ra ngoài cho zombie ăn!”
Gã phát điên, gương chiếu hậu hiện lên khuôn mặt nhăn nhó đỏ bừng của gã.
Có thể thấy gã cũng hoảng loạn tới cực điểm, hiểu sâu sắc trong tình huống này, khả năng sống sót của họ rất mong manh.
Giang Sơ Ý không quan tâm đến sự hỗn loạn trên xe, cô nhìn những zombie càng ngày càng phấn khích, rơi vào trạng thái ngưng trệ.
Hệ thống run rẩy lên tiếng: “Ký chủ, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?”
“Có chút không đúng.” Giang Sơ Ý xoa xoa cằm, tới sát kính hơn, đôi mắt mờ trắng của zombie gần như bị đẩy ra khỏi hốc mắt, nhìn cô bằng ánh mắt hung tợn, “...Không nên có phản ứng như thế này.”
Hệ thống thấy vẻ trầm tư nghiên cứu trên mặt cô, dần dần hiện lên một ý tưởng không thể tin nổi trong lòng.
“Cô…đang cố gắng kiểm soát zombie sao?”
Giang Sơ Ý không trả lời, cô cẩn thận cảm nhận năng lượng trong cơ thể và sự cộng hưởng giữa nó và zombie, cố gắng dẫn dắt phần năng lượng bị hút vào trong cơ thể.
Zombie trước mặt cô khi thấy cô rõ ràng càng thêm kích động và hung hãn, bắt đầu đập đầu vào cửa sổ xe điên cuồng.
Rầm, rầm, rầm.
Âm thanh vang dội như tiếng chuông báo tử do thần chết gõ, người nào trong xe cũng lộ ra sắc mặt tuyệt vọng.
Ngay lúc căng thẳng, Lão Tam đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đầy máu chăm chú nhìn chằm chằm hai người Giang Sơ Ý, mặt lộ vẻ điên cuồng.
“Mở cửa xe, ném hai người phụ nữ này xuống.” Gã nói với giọng lạnh lùng.
Văn Hi kinh hãi nhìn gã: “Anh nói gì cơ?”
“Ném hai người này xuống, zombie sẽ bị phân tán sự chú ý, khi chúng dừng lại, tăng tốc tối đa.” Biểu cảm trên mặt Lão Tam vô cùng bệnh hoạn, nhưng ánh mắt lại toát lên sự tính toán kỹ lưỡng, “Xe chúng ta được cải tiến, chỉ cần chúng không xông lên ào ào, chúng ta chắc chắn có thể lao ra ngoài!”
Người ngồi ở ghế lái nói: “Nhưng, đại ca…”
“Giờ là lúc nào rồi, đại ca không cứu được chúng ta đâu!” Lão Tam quát lớn, “Chỉ cần chúng ta thống nhất quan điểm, nói chúng ta bị zombie bao vây, hai người phụ nữ này chậm chân bị lạc, sao đại ca có thể biết được họ chết thế nào chứ!”
“Anh là con quái vật!” Văn Hi hiểu rõ âm mưu của gã, sắc mặt khó coi giận dữ mắng, quay sang những người đàn ông khác, “Các người thực sự muốn nghe lời hắn sao? Bây giờ ném chúng tôi xuống, những người bị ném xuống sẽ là các người đấy!”
Cô ấy cố gắng cảnh giác khơi dậy chút nhân tính còn lại trong lòng những người khác, nhưng thật tiếc, ngay khi Lão Tam nói những lời này, tất cả những người đàn ông đều dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm họ, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn như đã hạ quyết tâm.
Lão Tam cười lạnh: “Cô đừng phí sức vô ích, chúng tôi đều là những người không có ngày mai, bây giờ chỉ cần các cô chết thì còn gì để do dự nữa chứ?”
Văn Hi ngẩn ra, cơ thể run rẩy khi thấy bàn tay đang dần dần đưa tới, vô thức dựa vào Giang Sơ Ý.
Cô gái này có lẽ đã bị doạ ngốc, đã lâu không phát ra âm thanh nào.
“Xin lỗi.” Văn Hi dựa vào Giang Sơ Ý, nhỏ giọng nói, đầy cay đắng.
Cô ấy là quân nhân, nhiệm vụ được giao là bảo vệ nhân dân, nhưng thật đáng tiếc, trong xã hội khốn nạn này, cô ấy không thể bảo vệ nổi một cô bé yếu ớt.
Cô ấy từ từ nhắm mắt, chuẩn bị chờ đón cái chết sắp tới.
Cho đến khi —
Bốp.
Một tiếng vang trong trẻo.
Văn Hi đột ngột mở mắt, phát hiện bàn tay đang giơ về phía họ lệch sang một bên, trên mu bàn tay có một dấu đỏ tươi.
Đây là…
Cô ấy từ từ quay lại, phát hiện Giang Sơ Ý lạnh lùng, lườm người đàn ông ở phía trước không ngừng: “Bàn tay bẩn thỉu như vậy mà dám đưa ra chạm vào tôi sao?”
Sức mạnh của cô gái này lớn thật. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Văn Hi. Cánh tay của người đàn ông này rất to, bị cô đánh lệch sang bên bằng một cái tát, còn hiện dấu đỏ.
Cô ấy nhận ra, thấy cô vẫn ngang bướng như vậy trong tình huống này, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
“Cô…!”
“Ném tôi xuống đi.”
Trước khi Lão Tam nổi giận, Văn Hi chủ động lên tiếng.
Khi mọi người đang ngẩn người, cô ấy thở dài, hiện lên vẻ kiên định nhìn Lão Tam: “Các người chỉ cần người phân tán sự chú ý của zombie thôi, đúng không? Vậy một mình tôi là đủ rồi. Tôi tự nguyện làm mồi nhử, các người để cô gái này sống đi.”