Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Lui Vòng

Chương 7

Lời kêu gọi yêu cầu Sở Nhược Tồn rời khỏi chương trình càng ngày càng lớn, không bao lâu sau, cụm từ này đã leo lên bảng hot search.

Mà lúc này, Sở Nhược Tồn lại bị gọi đi huấn luyện.

Ký túc xá và phòng huấn luyện là hai tòa nhà riêng biệt,muốn đến phòng huấn luyện phải đi qua một lối đi, bên ngoài lối đi này là khu vực tập trung của các fans đến ủng hộ thực tập sinh nhà mình.

Cùng đến khu huấn luyện với Sở Nhược Tồn còn có những thực tập sinh khác, các thực tập sinh khác đều nhận được lời động viên cổ vũ, còn Sở Nhược Tồn chỉ nhận được những ánh mắt thù địch và lời chửi rủa ác ý.

Một cô gái tóc ngắn đeo khẩu trang đen ném thẳng một quả cà chua về phía cậu: “Sở Nhược Tồn, đồ bạo lực! Rời khỏi cuộc thi đi!”

Trên áo cô ta in hình ảnh chibi của Lục Thanh, hiển nhiên là fan hâm mộ của hắn.

Lục Thanh là người có sức hút lớn nhất trong chương trình, lượng fans ngoài đời cũng rất đông đảo, sau khi có một người hô “Rời khỏi cuộc thi”, những người khác lập tức hưởng ứng, ngay cả fans của những thực tập sinh khác cũng bị kích động theo bầu không khí tràn đầy căm phẫn và bất bình này.

“Sở Nhược Tồn, rút lui đi!”

“Sở Nhược Tồn, cút khỏi 99 – 1, trả lại môi trường huấn luyện yên tĩnh cho các tuyển thủ khác đi!”

Quả cà chua kia cũng không ném trúng Sở Nhược Tồn, cậu nghiêng đầu né tránh, quả cà chua mềm nhũn rơi xuống đất, để lại một bãi chất lỏng màu đỏ, trông chẳng khác gì một bãi máu tươi.

Những thực tập sinh đi gần Sở Nhược Tồn đều cố gắng tránh xa cậu, vội vàng đi vào tòa nhà huấn luyện.

Mà Sở Nhược Tồn lại chẳng bận tâm, cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc như trước, lặng lẽ bước vào trong cùng những thực tập sinh khác.

Bầu trời âm u, những đám mây đen cuồn cuộn như sắp sập xuống, ở phía sau Sở Nhược Tồn không xa, Tưởng Tiễu hoàn toàn không còn vẻ mặt kiêu ngạo không ai bì nổi thường ngày, thay vào đó, vẻ mặt hắn vô cùng ôn hòa, lên tiếng quan tâm đến các fans:

“Trời sắp mưa rồi, mọi người mau về nhà đi, đừng để bị ướt kẻo ốm, tôi sẽ đau lòng lắm đó.”

Các fans nghe vậy lập tức vui mừng không xiết.

“Được rồi, Tiễu Bảo cũng phải giữ gìn sức khỏe nha, đừng tập luyện quá sức!”

“Bọn em sẽ dốc hết sức để bình chọn cho anh, anh nhất định phải cố lên nhé!”

Quả nhiên, trời bắt đầu lất phất hạt mưa.

Các fans lái xe đến cổ vũ suýt chút nữa đã biến thành gà rớt nồi canh, bọn họ vội vàng chạy về xe của mình.

Bên trong phòng tập, Lục Thanh vẫn là trung tâm của mọi sự chú ý, bên cạnh Tưởng Tiễu vẫn vây quanh một đám thực tập sinh của Thanh Quất, giữa hai phe vẫn là khung cảnh tia lửa bắn ra bốn phía.

Có người đồng tình với Sở Nhược Tồn, có người cảm thấy cậu xui xẻo, nhưng chẳng ai lên tiếng an ủi cậu lấy một câu, ngay cả thành viên cùng nhóm cũng không muốn nói chuyện với cậu.

Mà Sở Nhược Tồn lại cảm thấy rất thoải mái, hát nhảy vốn không phải là nghề của cậu, bản thân cậu cũng rất muốn rút lui, nhưng không thể rời đi với một thân tai tiếng như thế được.

Vì nguyên chủ có tài năng vũ đạo xuất sắc, cho nên trong lúc huấn luyện, mọi người cũng không bắt buộc cậu phối hợp.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa tầm tã, rõ ràng lúc này mới hai giờ chiều, nhưng bầu trời lại tối đen như màn đêm, độ ấm trong phòng giảm mạnh, các thực tập sinh mặc áo mỏng vừa rồi còn đổ mồ hôi nhễ nhại, lúc này lại cảm thấy từng cơn lạnh buốt tràn đến.