“Được.” Thời Thiện trao đổi số thiết bị đầu cuối với Bạch Ôn: “Nhưng tôi ít khi ra ngoài lắm.”
“Tôi cũng không ra ngoài được, về nhà còn phải học nữa.” Bạch Ôn phụng phịu, liếc nhìn Thời Thiện: “Tôi có thể tìm cậu trên Tinh Võng được không, mỗi ngày tôi có vài tiếng rảnh.”
“Được, nhưng thời gian không cố định, lát nữa tôi gửi tài khoản Tinh Võng cho cậu.” Thời Thiện có không ít bạn bè trên tài khoản Tinh Võng chính, thêm một người cũng chẳng sao.
Tịch Dật gọi: “Bạch Ôn, lại đây, đến lượt cậu rồi.” Bạch Ôn gật đầu với Thời Thiện rồi đi về phía nhà thiết kế.
Đợi đến khi Thời Thiện xong việc, thời gian đã trôi qua bốn tiếng đồng hồ, không chỉ lỡ giờ ăn tối, bên ngoài trời cũng đã tối đen.
Sau khi xác định kiểu dáng quần áo và thanh toán tiền đặt cọc, Thời Thiện là người đầu tiên bước ra khỏi phòng khách.
Ngoài bộ lễ phục của Bạch Ôn cần mặc vào buổi tối được làm gấp ra một bộ, những bộ còn lại đều phải nửa tháng sau mới lấy được.
Nhà thiết kế cũng hỏi Thời Thiện có cần làm gấp một bộ không, nhưng Thời Thiện không định tham gia buổi tụ tập tối nay, nên đã từ chối.
Hơn nữa, cậu đã tiêu tiền rồi, cần gì phải tốn thêm một khoản nữa chứ.
Phi thuyền của Tịch gia đã đợi sẵn bên ngoài, phi thuyền tự lái, sau khi Thời Thiện lên xe, cửa khoang tự động đóng lại, rồi quay về Tịch gia.
Trước khi ra ngoài, Thời Thiện không chắc chắn về thời gian quay lại, nhưng đã hẹn với Tịch Minh sẽ cùng nhau ăn tối, nên Thời Thiện nghĩ rằng khi cậu về sẽ thấy Tịch Minh đang đợi cậu ở phòng khách.
Nhưng sự thật là, nhà ở của Tịch gia tối om, bước vào phòng khách, những nơi có thể nhìn thấy đều trống không, phòng ăn cũng không bật đèn, không giống như có người đang đợi ăn tối.
Trong lòng Thời Thiện chợt thắt lại, dùng linh thức quét qua một lượt, rồi bước nhanh lên tầng hai.
Phòng của Tịch Minh.
Tiếng thở dốc nặng nề và đau đớn liên tục vang lên, tin tức tố alpha mạnh mẽ tràn ngập căn phòng, tinh thần lực hóa thành lưỡi dao sắc bén, phá hủy mọi thứ xung quanh, tường, sàn nhà đều bị lột lớp trang trí bên ngoài, để lộ lớp kim loại đặc chế sáng bóng bên dưới.
Chiếc xe lăn của Tịch Minh đã bị anh hất vào góc phòng từ lâu, đồ đạc bên cạnh anh đều bị ném lung tung, những vết phóng xạ trên mặt lại xuất hiện, kỳ dị, nguy hiểm, đồng thời cũng đang gặm nhấm sinh mạng của Tịch Minh.
Thời Thiện bước vào đúng lúc này, đi theo tiếng động vào phòng ngủ bên trong, linh lực theo bản năng vận chuyển để phòng ngự, chống lại áp lực tinh thần lực của Tịch Minh và cuối cùng đến bên cạnh anh.
Tịch Minh hai mắt đỏ ngầu, nhìn omega vừa bước vào với vẻ điên cuồng và đau đớn, không một tiếng động, giống như sự im lặng của con thú hoang trước khi chết, cũng giống như sự rình rập trước khi phản công.
Thời Thiện giải phóng tinh thần lực của mình, quỳ xuống đỡ Tịch Minh dậy: “Sao anh không gọi em.” Cậu nên về sớm hơn mới phải.
Không phải Tịch Minh không muốn gọi, mà là khi tinh thần lực của anh nổi loạn, thiết bị đầu cuối trên tay anh đã bị tinh thần lực nghiền nát, căn bản không thể liên lạc với ai, hơn nữa, anh cũng không muốn để Thời Thiện nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình.
Mặc dù alpha không thể cử động đôi chân, nhưng bản tính bá đạo cố chấp không hề giảm đi chút nào, Thời Thiện chưa kịp đỡ anh dậy đã bị alpha ôm vào lòng, ngã xuống đất lần nữa.
“Ưm…” Thời Thiện ngã xuống đất phát ra tiếng rên khẽ, đưa tay lấy thứ đồ linh tinh đâm vào eo cậu ra, ném sang một bên.
Ánh mắt của alpha trên người không hề bị hành động của Thời Thiện làm xao nhãng, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào cậu, tin tức tố nồng nặc xâm nhập vào cơ thể Thời Thiện từ bốn phương tám hướng.
Thời Thiện không chút do dự giải phóng toàn bộ tinh thần lực của mình, bao quanh Tịch Minh, xoa dịu tinh thần lực đang hỗn loạn của anh.